Chương 6: Không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn.

Khương Tuần là bị Kỳ Thi Tư đoạt về, nhưng không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, cậu cầu xin hắn rất lâu, còn muốn chạy trốn nữa, nhưng Kỳ Thi Tư đang quá kích động có nói gì đi nữa cũng không chịu buông tay.

Vì vậy bọn họ thường xuyên cãi nhau, khi Khương Tuần chọc hắn tức giận, hắn liền đập cửa đi ra ngoài uống rượu, cho đến một lần không biết thế nào, Khương Tuần chạy đến giường của Lục Từ.

Đầu óc hắn vang lên một tiếng ong ong, nửa khϊếp sợ nửa tức giận, rõ ràng tức giận đến nỗi nghẹn ứ ở cổ họng, nhưng hắn càng muốn nói ra.

“Lục Từ, con mẹ nó cậu ngủ với cái thứ đồ chơi thối tha của tôi để làm cái quái gì? Hôm khác tôi sẽ đưa cho cậu một đứa trẻ nghe lời."

Lục Từ quấn khăn tắm quanh nửa người dưới, nửa người trên là cơ bắp trần trụi với những vết cào đỏ tươi, nhẹ giọng nói:"Tôi chỉ muốn ngủ với cậu ấy."

Quan hệ trong vòng alpha của họ rất tốt, tốt đến nỗi ai từng ngủ với tình nhân mà cảm thấy được thì sau đó sẽ chia sẻ cho bạn thân nếm thử.

Có thể những người tình nhân kia rất rẻ mạt, nhưng Khương Tuần không giống vậy.

Kỳ Thi Tư thật sự thích cậu, cũng thật sự bị cậu làm cho tức giận, say xỉn đến mức đầu lưỡi tê liệt.

Hắn nhìn chằm chằm tấm lưng của Khương Tuần đang quay về phía mình, nhìn bờ vai lộ ra ngoài của cậu, hắn không tức giận ngược lại còn cười, tùy hứng nói: "Được rồi, chỉ là một tình nhân nhỏ mà thôi, cậu thích thì ngủ đi."

Hắn bị gió lạnh thổi làm cho choáng váng hơn, hắn coi trận ức hϊếp vừa rồi như một giấc mơ khiến hắn khó chịu.

Sau đó hắn tỉnh táo lại, cảm thấy hối hận rồi, vốn hắn muốn đem Khương Tuần về nhưng Lục Từ không trả.

"Khương Tuần rất tốt, tôi muốn cậu ấy."

"Nhưng cậu ấy là của tôi!"

Kỳ Thi Tư buột miệng nói ra, ngay sau đó liền nghe được Lục Từ nhàn nhạt nói: "Giống như trước kia đi, chúng ta cùng chơi."

Dừng một chút, Lục Từ giương mắt nhìn về phía hắn, trầm ngâm sau đó chậm rãi hỏi.

"Đừng nói là cậu thích cậu ấy rồi đấy nhé?"

Lần này câu "Thích" là có ý gì, bọn họ cũng rất rõ ràng.

Trong phút chốc, trái tim của Kỳ Thi Tư như bị treo lơ lửng.

Hắn không nói ra được đó là loại cảm giác gì, trong lòng nhất thời mềm nhũn, vô thức nhớ tới bóng lưng của Khương Tuần khi từng lên giường với Lục Từ, mùi hương cà phê đã bị bao phủ bởi mùi bạc hà của Lục Từ.

Vì vậy lại thêm một trận như điện giật đau đớn luồn vào tim hắn.

Hắn nghĩ, hắn là alpha trội Kỳ Thi Tư, dựa vào cái gì mà hắn lại phải lòng một omega rẻ mạt và thấp kém.

Hắn nghe được âm thanh của bản thân lại trở nên cứng rắn, lạnh như băng:"Làm sao có thể, chỉ là mới mẻ một thời, cùng nhau chơi đùa mà thôi.”

Bởi vì cho phép Lục Từ tham gia vào, Chu Lãm người tình cờ phải lòng Khương Tuần cũng làm rối lên đòi gia nhập.

Khương Tuần chính thức trở thành đồ chơi của họ.

Ký ức đột nhiên ùa về, quá nhiều cảm xúc phức tạp lập tức sống dậy và lặp đi lặp lại, l*иg ngực bứt rứt, môi Kỳ Thi Tư giật giật, không nói ra được chữ nào.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phí Khương Tuần, đối phương còn đang tập trung nhìn tách trà trên tay, mím môi, má lúm đồng tiền biến mất.

Bây giờ Khương Tuần bình tĩnh hơn, ngoan ngoãn hơn, không giống dáng vẻ trước đây cãi nhau cùng với Kỳ Thi Tư, sẽ gào to, khóc và đập phá đồ đạc.

Cậu nhanh chóng trở thành người ôn hòa và ngoan ngoãn mà Kỳ Thi Tư thích, ngay cả nụ cười cong lên cũng là đường cong mà Kỳ Thi Tư thích.

Đã rất lâu rồi Kỳ Thi Tư không thấy cậu khóc.

Tiếng đũa đập xuống mặt bàn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Lục Từ nói xin lỗi, rồi nói:"Không còn sớm nữa, hôm nay giải tán đi."

Những người khác không nhận ra được bầu không khí vi diệu vừa rồi, đều loạng choạng đứng dậy, hoàn toàn không nhận ra câu nói vừa rồi đã đâm thẳng vào tim Kỳ Thi Tư.

Hắn dựa vào Khương Tuần và đứng dậy, lắc lắc đầu, gần như không tỉnh táo: "Đi thôi."

Khương Tuần không uống rượu, cậu đỡ hắn xuống dưới lầu lái xe.

Kỳ Thi Tư đứng ở cửa chờ cậu, xoa xoa mi tâm, đảo mắt thấy Lục Từ chở đám bạn thân trên xe đến gần, dừng lại bên cạnh hắn:"Ngày mai để Khương Tuần đến đây đi."

"Ngày mai?"

Kỳ Thi Tư lập tức nhíu mày, từ chối nói:" Không được, tôi mới đi công tác về, để mấy ngày nữa rồi nói."

Chiếc xe vững vàng dừng ở trước mặt bọn họ, kính xe hạ dần xuống, Khương Tuần cười hỏi: "Muốn đưa anh Lục về nhà sao?"

"Không cần đưa cậu ta về, chúng ta đi."

Kỳ Thi Tư ngồi vào ghế phụ, thở phào nhẹ nhõm, mí mắt càng ngày càng nặng vì say rượu.

Chờ vài giây thấy hắn không thắt dây an toàn, Khương Tuần tháo dây an toàn của mình ra, nghiêng người giúp hắn kéo dây an toàn rồi thắt lại.

Mái tóc mềm mại cọ cọ vào cằm hắn, Kỳ Thi Tư nhúc nhích đưa tay lên vuốt sống lưng cậu trong vô thức.

Khương Tuần cúi đầu, sau gáy dưới đuôi tóc được che bằng một tấm chắn, tuyến thể phủ tầng tầng lớp lớp vết cắn, vết hôn bên trên cổ cũng hoàn toàn lộ rõ ra ngoài, biến thành vết bầm tím.

Cạch một tiếng, dây an toàn đã được thắt chặt, hắn ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Lục Từ.

Lục Từ không có chút biểu cảm nào, đường nét rõ ràng, đôi lông mày tuấn tú lộ rõ vẻ kiêu ngạo xa cách, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng vô nhân tính.

Đôi mắt anh sâu thẳm, khiến người ta luôn cảm thấy anh đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.

Khương Tuấn nhìn hắn khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền lõm xuống, ánh sáng trong xe ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như một tầng lông nhung, giọng mềm mại.

"Anh Lục, vậy bọn em đi trước."

Lục Từ ừ một tiếng, vẫn nhìn cậu.

Động cơ nổ máy, chiếc xe bỏ lại Lục Từ phía sau, Khương Tuần mới chậm rãi đóng cử kính.

Kỳ Thi Tư đã ngủ say rồi, nghiêng đầu, đôi lông mày tuấn tú hoàn toàn giãn ra, giống như đứa trẻ kiêu ngạo.

Trong xe nồng nặc mùi rượu.

Không biết nằm mơ thấy cái gì, Khương Tuần nghe được tiếng nói mơ hồ của hắn trong giấc ngủ, gọi tên của cậu.

Khương Tuần phớt lờ anh ta, quay đầu nhìn đèn đường lúc đêm khuya, nghĩ thầm, ngu ngốc.