Chương 2: Cậu là người hiểu chuyện nhất

Lúc Khương Tuần mới đến đây làm, không quá hai ngày đã học được rất nhiều thứ, mở cánh cửa phía sau xe ra, cậu khom người chui vào trong, đầu gối quỳ xuống sàn xe.

Có thể là đang lau chỗ thấp, thắt lưng hạ thấp, mông được nâng lên cao.

Chiếc áo trong suốt không biết do nước văng dính hay do mồ hôi thấm ướt, dính vào sống lưng, hiện ra làn da trắng tuyết lờ mờ.

Làn da của Omega trắng nõn tự nhiên, có điều Khương Tuần không mềm mại như những Omega bình thường, lúc đưa tay lau ghế ngồi, xương vai nhô cao hằn lên vài nếp nhăn.

Kỳ Thi Tư nhớ tới lúc cậu ở trên giường, khi chăn mỏng đẩy lên ôm sát phần lưng, vô cùng đẹp.

Kỳ Thi Tư học thiết kế ở đại học, hiện tại hắn đã mở một công ty thiết kế, vậy nên từ đầu đến cuối hắn luôn theo đuổi cái đẹp một cách cố chấp.

Chỉ là một nghiêng người, đường cong nhất thời ưỡn sang một bên, đã có thể khiến hắn si mê.

Đây là lí do tại sao ngay từ ban đầu hắn đã đưa Khương Tuần lên giường.

Thao tác của ông chủ tiệm và Khương Tuần rất nhanh nhẹn, rửa xong sau xe quần áo của khương Tuần lại ướt hơn một chút, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh.

"Anh Kỳ, tôi đi thay quần áo khác trước đã." Cậu sợ xe vừa rửa xong lại bị bẩn, Kỳ Thi Tư dường như bắt được điểm này, nghi ngờ hỏi: "Cậu còn có quần áo dự bị ở đây sao?"

Nói xong, ánh mắt không chút thiện cảm lướt qua ông chủ beta.

Khương Tuần cười nhẹ, vui vẻ giải thích: "Mùa hè dễ đổ mồ hôi mà, hơn nữa rửa xe rất dễ bị nước văng ướt, vì vậy tôi đã chuẩn bị thêm vài bộ quần áo."

Lúc cậu nói chuyện đều sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, thẳng thắn và chân thành, không để cho mọi người cảm thấy cậu đang nói dối.

Hơn nữa, Kỳ Thi Tư cũng không nghĩ cậu dám lừa hắn.

Thu hồi ánh mắt, hắn vặn chìa khóa xe:" Mau đi thay đi."

"Được."

Chiếc xe lái ra đậu ở ven đường, gió mát lạnh của điều hòa thổi bay đi cái nóng của mùa hè, chẳng qua là Kỳ Thi Tư là người coi trọng sự sạch sẽ, vừa mới đổ mồ hôi, lại đang phải rửa xe nơi dột nát một lúc lâu, thế nào cũng muốn về nhà thay một bộ khác rồi mới ra ngoài chơi.

Chỉ đợi vài phút, đảo mắt liền liếc thấy Khương Tuần nói với ông chủ tiệm vài câu, chạy lon ton đến ngồi vào ghế phụ .

Đồng phục làm việc được thay bằng áo cộc tay và quần dài đơn giản, có lẽ cậu đã rửa mặt, trên cằm vẫn còn dính vài giọt nước, tay đang nắm cổ áo để quạt gió, có chút thở gấp.

"Anh Kỳ, chúng ta đi đâu đây?"

"Về nhà thay quần áo khác trước, buổi tối đi Thiên Mộng."

Thiên Mộng là một câu lạc bộ do nhóm bạn thân bọn họ mở, dành riêng cho những người trong vòng bạn bè thân thiết, mọi thứ đều được sắp xếp rất ổn thỏa, cho nên họ thường chọn nơi này để gặp nhau.

Khương Tuần ồ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Ngược lại, Kỳ Thi Tư không chịu được sự yên tĩnh này, cau mày nói: "Tôi mua quần áo cho cậu sao cậu không mặc, lại mặc bộ quần áo rách rưới này."

"Mặc quần áo đó ra ngoài làm việc mà bị dính bẩn quả thật rất đáng tiếc." Khương Tuần cười nói: "Về nhà tôi sẽ thay ngay, không để anh Kỳ mất mặt."

Kỳ Thi Tư hừ nhẹ một tiếng, lúc chờ đèn đỏ hắn nghiêng đầu nhìn về phía cậu, đưa tay nhéo má cậu một cái.

Động tác thân mật, lời nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Cậu có thể thua ai chứ, ai không biết cậu là người hiểu chuyện nhất, tôi rất hài lòng."

Khương Tuần vẫn cười híp mắt, má lúm đồng tiền ngọt ngào như mật.