Không một tiếng gõ cửa, cũng không một tiếng “xin phép”, một tiếng động lớn vang dội, cửa văn phòng hiệu trưởng Hoa Thành bị một người dùng chân từ bên ngoài đá văng.
Cánh cửa bật vào tường, còn không chịu dừng lại lắc lắc thêm vài lần.
Hiệu trưởng Từ Vạn Lý đang chuẩn bị ngồi xuống đọc báo, tay phải run lên, tách trà nóng ấm vừa mới pha phân nửa vương vãi ra bàn.
Tờ báo trước mặt bị nước làm ướt nhẹp, mực dầu nhanh chóng nhòe đi. Từ Vạn Lý nhìn tờ báo trắng đen mờ nhòe lẫn lộn, trong lòng thở dài không dứt.
Người dám phá bỏ mọi quy tắc của trường học và làm ra hành động thế này, còn ai vào đây nữa!
Ông cực kỳ bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào, phản chiếu lại trong đôi mắt là hình ảnh một thiếu niên dáng đứng ung dung oai vệ, cùng với khí chất hiên ngang không ai sánh kịp.
Mái tóc một màu vàng óng ả, một màu tóc cấm kỵ của thời học sinh, nhưng cậu lại cố tình để vậy hết lần này tới lần khác, mà hiệu trưởng Từ Vạn Lý là ông đây cũng chẳng thể làm gì được.
Khuôn mặt thiếu niên tóc vàng vô cùng điển trai, nhưng cũng không phải thuộc kiểu vẻ đẹp khiến người ta thương tiếc, nữ tính, mà toát lên vẻ sắc bén, tinh anh, lấp lánh như ánh lửa rực sáng trên bầu trời đêm.
Cậu có sống mũi cao thẳng, đôi mắt linh động, đôi lông mày sắc bén nghiêng nghiêng ẩn mình sau rặng tóc mai. Mỗi lần nói chuyện, chiếc răng nanh nhỏ như ẩn như hiện, làm người không sao rời tầm mắt. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mang theo cỗ tùy ý mà tràn ngập năng lượng của một chàng trai trẻ.
“Từ trọc… Khụ, Hiệu trưởng Từ!” Người thiếu niên cất lời, giọng nói trong trẻo giòn tan, “Em mang tin tốt đến cho thầy!”
“Tin tốt gì cơ?” Ông sốt sắng hỏi.
“Đây, người này!” Thiếu niên vẫy vẫy tay.
Chỉ trong nháy mắt, từ phía sau cậu, ba bốn chàng trai beta cường tráng xuất hiện, xô xô đẩy đẩy, ném ra một người đàn ông beta đang bị trói. Dáng vẻ người kia nhìn cũng đã ngoài hai mươi tuổi đầu, trên mặt đều là dấu vết lỗ chỗ của vết mụn tàn phá, đầu tóc bóng nhờn, ngoại hình cực kỳ khó coi.
Kỳ lạ thay, ấy vậy mà người đàn ông đó lại đang khoác trên mình bộ đồng phục trường trung học giống hệt mấy người họ! Có chăng là bộ quần áo đó vừa cũ lại vừa rộng, cũng không vừa người, như là bộ đồ second-hand tùy tiện mua lại.
Từ Vạn Lý đánh giá người đàn ông vài lần, dần dần nhíu mày.
“Cậu là ai?” Từ Vạn Lý trực tiếp hỏi, “Theo tôi biết, trường học của chúng tôi không có học sinh nào lưu ban lớn tầm này tuổi.”
Người đàn ông ăn mặc không chỉnh tề ấp a ấp úng không nói nên lời, đôi mắt đυ.c ngầu xoay tròn hỗn loạn đầy xảo trá.
“Hiệu trưởng, đã vậy còn phải hỏi sao?” Thiếu niên tóc vàng thấy người đàn ông cổ họng như tắc nghẽn, dứt khoát cất lời thay hắn ta, “Hai tuần gần đây, không phải có rất nhiều bạn học để đồ trong phòng học bị người trộm hay sao? Hôm nay cái tên này thừa dịp lớp chúng em có tiết học thể dục, muốn vào tiếp tục hành sự, kết quả không nghĩ tới ông đây ở trong lớp ngủ bù, nên bị em vừa vặn bắt gặp—”
Sự tình phát sinh sau đó không cần phải kể thêm, cái thiếu niên tự xưng “ông đây”, tính tình vừa hung dữ vừa ngoan cố, kiểu người trộm cắp đê tiện này đưa tới cửa há lại không bị cậu tẩn cho một trận?
Cậu đứng bật dậy, lập tức hai thúc ba đá, đánh cho tên ăn trộm này ngã chổng vó, pháo hoa bay đầy đầu, tâm tình hoang mang lo sợ, thập tử nhất sinh,... Một loạt quyền cước được tung ra, liền nhẹ nhàng bắt được tên bỉ ổi này.
“Ồ.” Từ Vạn Lý gật gật đầu, lần nữa xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.
“Tên ăn trộm này canh cho lớp các em tới tiết thể dục, liền đột nhập muốn trộm đồ vặt, kết quả vừa vặn bị em đang ngủ bù trong lớp bắt gặp.”
“Chính là như vậy.” Thiếu niên đắc chí gật đầu.
“Cho nên—” Từ Vạn Lý hỏi lại, “Bạn học Lệ Chanh, vì sao em lại muốn cúp tiết thể dục?”
Lệ Chanh:....
Đối mặt với lời nói thẳng thừng của hiệu trưởng, Lệ Chanh cũng không hề nói lắp một chữ, chỉ trưng ra một bộ dáng ngượng ngùng thẹn thùng, “Hiệu trưởng, kỳ phát tình của em tới, thân thể không thoải mái.”
Từ Vạn Lý cũng không bị cậu lừa dễ dàng đến thế, “Thân thể không thoải mái vì kì phát tình? Tại sao các học sinh khác đến kỳ phát tình đều phải nghỉ ngơi tại nhà đến vài ngày, trong khi trò lại có thể hạ gục một beta nam đến thừa chết thiếu sống thế kia?”
Lệ Chanh, “Em đột biến gen!”
Từ Vạn Lý, “Tôi nghĩ trò có gen đột ngột thì đúng hơn.”
Lệ Chanh:”...”
Lệ Chanh cậu cạn lời rồi!
Quả thật cậu đang nói dối, kỳ phát tình của cậu vẫn còn cách hẳn vài tháng tới. Thế nhưng, cậu cúp học vì cậu thích thế thôi. Tại sao lại cần phải lý do nhỉ! Mà gượm đã, trọng điểm ở đây là chuyện Lệ Chanh cậu cúp học hay sao? Trọng điểm rõ ràng nên dời sang chi tiết cậu bắt được trộm nha!
Cậu có chút khó chịu mà trừng to cặp mắt vốn long lanh sáng ngời, bởi vì vừa mới tung ra tất cả quyền cước công phu mình có, mái tóc cậu có chút mướt mồ hôi, trên mặt còn chưa tan rặng hồng ửng. Dẫu vậy, trời cho cậu làn da màu lúa mạch, chút hồng hồng trên mặt liền bị sắc da ngăm che khuất đến triệt để.
Tuy Lệ Chanh cậu quả thật cạn lời rồi, nhưng bên cạnh cậu đám đàn em lâu la vẫn là thật linh động. Bọn họ đồng loạt đi lên, như một đám vẹt đồng loạt lải nhải.
“Hiệu trưởng, hôm nay anh Lệ của chúng em thân thể thật sự không thoải mái mà.”
“Đúng vậy, cuối tuần trước anh Lệ mới đi sang thành phố khác thi đấu, cuộc thi đơn cá nhân rồi lại cuộc thi tiếp sức, xác thực mệt tới không dậy nổi!”
“Hơn nữa huấn luyện viên cũng nói, hôm đó nước trong bể bơi lạnh hơn thường ngày rất nhiều, điều hòa cũng bật hết công suất, nên anh Lệ có chút sốt ạ!”
“Hôm qua anh ấy mới hạ sốt, hôm nay cái mũi còn chưa thông khí nữa là!”
“Anh Lệ anh ấy….”
“Anh Lệ…”
“Lệ…”
Từ Vạn Lý bị đám vẹt lải nhải đến ong hết cả đầu, nhanh nhanh chóng chóng gọi bảo vệ tới, bắt tên ăn trộm kia đến đồn công an. Còn Lệ Chanh…
“Nói đi, trò muốn khen thưởng như thế nào?” Về điểm này, Từ Vạn Lý vẫn rất công bằng.
Trường Trung học đệ nhất Hoa Thành là một trường học theo phong cách phóng khoáng cởi mở, nếu học sinh có đóng góp, thì có thể đúng lý hợp tình mà yêu cầu phần thưởng với nhà trường. Phần thưởng đa phần đều là những thứ học sinh muốn nhất: “Đi muộn 15 lần” “Miễn làm bài tập về nhà” “Miễn không mặc đồng phục 1 tháng” “Suất ăn ưu tiên tại nhà ăn” và cứ như thế…
Lệ Chanh lập tức mở miệng: “Thầy hiệu trưởng, em muốn “Miễn học một môn tự chọn” ạ.”
Từ Vạn Lý cười “Trò không muốn học thể dục hả?”
“Không phải tiết thể dục,” Lệ Chanh mặt dày nói, “Em không muốn học tiết giáo dục sinh lý”.
Từ Vạn Lý: “....”
Môn giáo dục sinh lý trên danh nghĩa là một môn tự chọn, kết quả thi không hề xét vào thành tích học tập, nhưng trên thực tế, môn học này là từ bộ Giáo dục và Sở Y Tế cùng nhau phối hợp thực hiện, những thiếu niên đã phân hóa đều cần tham dự 20 tiết học môn này.
Nói chung, đa số mọi người sẽ hoàn thành phân hóa ở độ tuổi 12 đến 15 (cũng chính là lúc đang học sơ trung - cấp 2), nhưng cũng có một số nhỏ những người phân hóa ở sau độ tuổi 15.
Thật không may, Lệ Chanh chính là thuộc “một số nhỏ”---- cậu thẳng đến khi học cao trung (cấp 3) mới chính thức phân hóa, nếu cậu muốn tham dự tiết học giáo dục sinh lý, cũng chỉ có thể đến trường trung học trực thuộc bên cạnh, cùng một đám trẻ lít nhít cùng nhau học.
Từ trước đến nay, Lệ Chanh coi trọng mặt mũi, muốn cậu “một đại ca trung học” đi sáng trường cấp 2 học môn học tự chọn???? Tuyệt đối không có khả năng!
“Thật không may, trò đang lựa chọn một điều không thể thực hiện rồi.” Từ Vạn Lý nhẹ nhàng nâng tách trà chỉ còn một nửa, thảnh thơi mà cất lời, “Môn học này là môn mỗi công dân sau khi phân hóa đều cần phải học. Nếu trò tìm được lãnh đạo của bộ Giáo dục, thì vẫn phải học thôi.”
Lệ Chanh:”....”
Hừ, tự nhiên làm người tốt việc tốt chẳng để làm gì. Thật tức giận quá mà!
Thiếu niên tức giận hùng hổ xoay người rời đi, đám đàn em thấy cậu rời đi, miệng liên tục gọi kêu, “anh Lệ”, “anh Lệ”, cũng vội vàng đuổi theo.
Thiếu niên tính cách tùy ý mà phóng khoáng phô trương, như một trận lốc, ầm ĩ tới cũng ầm ĩ đi.
—Nói vô lý thì thật vô lý, nhưng nói thú vị cũng thật là thú vị.
Một đám người bọn họ rời đi, trong nháy mắt, văn phòng hiệu trưởng náo nhiệt lại trở nên trống rỗng.
Từ Vạn Lý chậm rì rì đứng dậy, cầm bình pha trà bước tới chỗ để nước ấm, rồi đổ một chén nước.
Lại “kẽo kẹt” một tiếng, cửa bên trong văn phòng lần nữa mở ra.
Thực ra, văn phòng hiệu trưởng là một phòng kép, chia làm hai phòng trong ngoài. Phòng ngoài tiếp khách, phòng trong mới là nơi chân chính để làm việc.
Vừa rồi, Lệ Chanh mang theo đám đàn em náo loạn nửa ngày, thật ra chỉ là tại phòng ngoài mà thôi. Phòng trong lúc nào cũng đóng cửa kín mít, Lệ Chanh đến một cái liếc mắt cũng chưa bao giờ nhìn tới phòng trong.
Tự nhiên cậu cũng sẽ không biết, hôm nay đúng lúc phòng trong có một vị khách trẻ tuổi, cách một cánh cửa vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện.
Mãi cho đến khi bóng dáng Lệ Chanh khuất dần, vị khách kia mới ra khỏi phòng trong, nhìn về phía cậu rời đi.
“Hiệu trưởng Từ, đàn em khóa dưới kia là…?”
Một chàng trai trẻ với vóc dáng rất cao xuất hiện, có khi phải cao đến gần 1m9. Bộ đồng phục với vô vàn quy tắc trang phục bị vô số học sinh ghét bỏ ấy vậy mà vừa vặn với anh đến lạ, áo khoác kéo khóa đến tận cùng, ngay cả phần dễ nhiễm bẩn như cổ tay áo, ống quần đều được giữ trắng sạch tinh tươm. Thân hình anh cao ráo, sống lưng luôn thẳng tắp, đôi mắt phượng lấp lánh, rõ ràng là đôi mắt đa tình, vậy mà ánh nhìn lại có chút lạnh lùng.
Chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài đã biết anh tuyệt đối là một Alpha đỉnh cấp.
Từ Vạn Lý nhìn về phía chàng trai, mặt hiện đầy vẻ đắc ý, “Dĩ Hằng, em ở nước ngoài học tập trao đổi một năm, có lẽ là chưa từng nghe qua cái tên này — Lệ Chanh, năm trước mới vừa vào học, năm nay lên năm hai.”
“Lệ Chanh?” Danh xưng này khiến Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu ngẫm nghĩ, “Không, em đã từng nghe qua.”
Năm đó Tiêu Dĩ Hằng học năm hai, xuất sắc giành được học bổng xuất ngoại làm du học sinh trao đổi mà cả trường chỉ có mấy vé, năm ba lại quay trở lại, chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp và tuyển sinh đại học. Hôm nay chính là ngày đầu tiên anh trở về báo cáo tình hình sau một năm trao đổi, có không ít thủ tục phải làm. Buổi sáng lúc tới lớp nhận sách giáo khoa, anh cũng đã nghe loáng thoáng cái tên huyền thoại này từ bạn bè cùng lớp.
Trường trung học đệ nhất Hoa Thành là thiên đường của các học sinh giỏi xuất sắc, chỉ có Lệ Chanh là khác biệt. Cậu lấy thân phận đặc biệt của tuyển thủ thể thao mà bước chân vào ngôi trường cấp ba trọng điểm này. Nhập trường chưa đến một tháng, cậu liền dựa vào nắm đấm của mình mà thu phục một đám đàn em nghe lời cậu răm rắp, sai đâu đánh đó, tự phong cho mình là “Đại ca”, “Nhất ca”, ngay cả các thầy cô giáo cũng không có biện pháp nào với cậu.
Chính là…
“---Cậu ta vậy mà lại là một Omega?” Chỉ vài phút trước khi còn ngồi trong phòng trong quan sát, Tiêu Dĩ Hằng còn cho rằng chính mình nghe nhầm. Nhưng mà anh quả thật là đã nghe được Lệ Chanh nói về “kỳ phát tình”. Tất cả mọi người đều biết, trong ba loại giới tính ABO, chỉ có Omega mới có kỳ phát tình.
Cậu bé ấy sao có thể là một Omega?
Tiêu Dĩ Hằng cực kỳ kinh ngạc. Một tiểu bá vương làm hỗn loạn trường học đến nỗi trở thành truyền thuyết, vậy mà lại là Omega? Phải biết rằng, những môn thể thao thi đấu như bơi lội, điền kinh từ trước tới nay đều là thế giới của các Alpha, mà hầu hết các Omega đều tập trung ở các môn thể dục nhịp điệu, trượt băng nghệ thuật,..
“Omega thì sao chứ? Em phải biết rằng, có những học sinh chỉ bởi vì Lệ Chanh là Omega mà coi thường em ấy, cuối cùng đều sẽ bị giáo huấn một trận ra trò.” Từ Vạn Lý tủm tỉm cười, hớp một ngụm trà, ngón tay chỉ về phía những chiếc cúp chất cao như núi.
Khu vực triển lãm vẫn luôn bày biện ở phòng tiếp đón khách của văn phòng hiệu trưởng, mỗi khi có khách tới chơi liền đắc ý dạt dào hướng tới phòng triển lãm với biết bao cúp vinh dự.
Thầy hiệu trưởng mái tóc đã hoa râm, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: “Dĩ Hằng, em nhìn thấy không? Hàng cúp thứ nhất đều là em dành về cho trường từ khi nhập học đến nay. Nhưng hàng thứ hai thứ ba, toàn bộ đều là do Lệ Chanh chiến thắng mang về.”