Chương 8: Không xứng

Ngược lại với cậu, anh đang ở cùng với cô tình nhân hôm bữa đón anh đi. Cô gái là omega là tiểu thư của một tập đoàn nhỏ, cũng coi như là có chút tiếng tăm, được nuông chiều từ nhỏ nên tất cả đều ỷ lại vào người làm trong nhà, không có việc gì liền tới công ty nơi anh làm việc mà nhõng nhẽo đủ kiểu với anh, bắt anh đưa đi ăn, đi chơi, đi sắm đồ. Có khi anh sẽ nuông chiều mà làm theo, có khi vì làm việc mệt mỏi liền tìm một lý do trốn tránh hoặc trực tiếp đưa thẻ cho cô đi.

Mọi việc cứ diễn ra yên bình như vậy cho tới một ngày

"Giám đốc" Thư ký gõ gõ cửa phòng làm việc của anh

"Vào đi" Anh lạnh nhạt lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi xấp tài liệu trong tay

"Giám đốc, anh Cố thư ký chủ tịch nói muốn gặp anh, 5p nữa sẽ qua" Giọng nói trong trẻo của cô thư ký vang lên

"Ừm, để cửa đi" Anh đặt tập tài liệu xuống, đưa tay xoa lên giữa hai lông mày, hai mắt mệt mỏi nhìn ra cửa phòng chờ đợi

"Giám đốc..." Cố Trường Lạc bước vào, trong tay không có xấp tài liệu nào, chỉ có một tờ giấy hóa đơn

"Nói đi" Anh thấy nét mặt của Cố Trường Lạc có chút khác lạ liền nghi ngờ nhìn vào tờ hóa đơn trên tay anh ta

"Hóa đơn tính tiền của anh" Cố Trường Lạc đặt tờ hóa đơn lên trước mặt anh rồi không nhanh không chậm lùi xuống hai bước lặng im nhìn phản ứng của anh

TruyenHD

"..." Anh cầm hóa đơn lên, là đơn đặt hàng cách đây hai hôm, tên món hàng được che đi cẩn thận nhưng giá tiền thì không rẻ chút nào. Anh nhíu nhíu cặp mày vừa giãn ra, vẻ mặt thâm trầm. Dùng danh nghĩa của anh để mua hàng thì chỉ có hai người, nhưng nhìn vào phần ghi số tài khoản thì anh liền biết ai là người đã đặt hàng. Suýt chút nữa là anh đã quên mất mình còn một "cô vợ nhỏ" nữa, ngoài cái cô nhân tình kia ra. Từ lúc đăng ký kết hôn ở dưới quê với cậu đến bây giờ cũng được bốn tháng rồi, không nhớ cũng không để ý, quên là phải. Nghĩ đến là do cậu đặt nên anh cũng không muốn quan tâm liền vứt tờ hóa đơn vào thùng rác rồi nhìn Cố Trường Lạc

"Từ lần sau đừng đưa những thứ này cho tôi"

"Cậu ấy là vợ anh, quan tâm cậu ấy chút đi" Cố Trường Lạc nhìn người đàn ông lãnh đạm trước mặt mà trong lòng khó chịu

"Tôi có quan tâm hay không không phải việc của anh. Hay..." Anh nhìn Cố Trường Lạc vẻ mặt thâm trầm "Anh Cố đây nếu có lòng tốt thì quan tâm tới thằng nhóc đó đi cũng được, không phải anh có cảm tình với nó sao. Tôi thấy bây giờ các cặp BO khá phổ biến đấy"

"Khốn nạn, tôi chỉ tiếc tại sao người tốt như cậu ấy lại rơi vào tay anh chứ" Cố Trường Lạc không nhịn được mắng anh một câu, vẻ mặt cực kỳ bất mãn

"Phải ha, tại sao lại là tôi mà không phải là anh. Hẳn là lúc đó ở nhà hàng anh đã rất sốc khi thấy cậu ấy ở cùng với tôi. Anh lúc đó đã rất tiếc nuối nha, anh có cần tôi nhường lại không" Anh nhìn người trước mặt, ánh mắt lóe lên chút tàn độc cùng khıêυ khí©h, khóe môi cong lên một đường mà mỉa mai người trước mặt

"Không cần, cậu ấy không phải một món đồ, người như anh không xứng với cậu ấy" Cố Trường Lạc nghiến răng, nói xong liền tức giận đi khỏi

Người còn lại trong phòng vẻ mặt trầm xuống, khí lạnh tỏa ra xung quanh bức người sợ hãi. Chỉ là một thằng nhóc omega không có gì đặc biệt, không tiền không thế nhưng hết người nọ tới người kia bảo anh không xứng với cậu khiến anh tức giận thật muốn gϊếŧ người a

"Anh à" Cô gái đột ngột xông vào phòng làm việc của anh muốn chất vấn anh

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng khó coi cùng với là luồng khí lạnh bao trùm anh liền dừng lại. Nuốt một ngụm khí lạnh, tự điều chỉnh lại tâm trạng cùng giọng điệu, tiếp tục bước tới trước mặt anh nhìn anh đầy ấm ức

"Có chuyện gì sao?" Anh nhìn thấy cô bước vào, khuôn mặt liền dịu lại, nhàn nhạt hỏi cô

"Thực sự không phải em cố tình nghe lén anh đâu, anh có vợ từ lúc nào mà sao em không biết" Cô nhìn anh bằng ánh mắt ướŧ áŧ, khuôn mặt ủy khuất vạn phần mà nhõng nhẹo hỏi anh

"Anh xin lỗi chưa nói cho em vì sợ em lo lắng, là do ông của anh ép nên anh cũng không thể làm khác được. Tuy là vợ chồng nhưng anh cũng đâu có sống cùng đâu, anh không quan tâm ai khác ngoài em đâu nên đừng lo lắng nữa" Anh cong cong khóe môi, dịu dàng xoa dịu cô gái trước mặt, đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình dỗ dành

"Có thật không, anh không lừa em chứ" Cô gái nhìn anh ánh mắt ngây ngô hỏi lại

"Đó là đương nhiên" Anh cúi đầu cọ cọ mũi vào vai cô, cũng mệt mỏi dựa vào người cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút

"..." cô nghe vậy mặc dù cũng còn hơi nghi ngại nhưng cũng không còn để tâm nhiều nữa. Anh vốn rất chiều chuộng cô, lại còn ở cùng một chỗ với cô nên cô cũng chẳng cần phải lo lắng. Đang vui vẻ ngồi nhìn anh dựa dẫm liền nhìn thấy tờ hóa đơn anh vất ở thùng rác cạnh chân bàn làm việc. Cúi người nhặt lên xem xét một chút rồi hỏi anh "Đây là tờ hóa đơn mà người lúc nãy đưa anh?"

"Phải"

"Sao anh lại để người ta tiêu xài hoang phí vậy chứ. Rõ ràng là tiền của anh mà" Cô ngược lại không tức giận mà lại thấy bất mãn cho anh, đôi môi đỏ thắm liên tục phun ra những câu hỏi

"Là tiền sính lễ, cũng không nhiều, em cứ mặc kệ nó đi" Anh vẫn ôn nhu vỗ vỗ lưng cô, hài lòng vì cô thấy tức giận thay cho mình

"Anh bỏ mặc người ta ở một mình một nơi như thế, bây giờ người ta đặt một cái gì đó đắt như vậy, còn che tên lại, anh không thấy kỳ lạ sao?" Cô có chút lớn giọng hỏi anh, dựa vào chút thủ đoạn nhỏ thành công dấy lên nghi ngờ của anh. Đưa tay ôm lấy cổ anh nhẹ giọng thì thầm "người ta là vợ anh, lỡ như là omega mà anh không ở cùng, không biết lúc phát tình sẽ phải làm sao nhỉ. Ô, hôm trước em có thấy một cô gái là omega bị đánh dấu bởi một người giao hàng là alpha nha"

"..." Anh nhìn cô một hồi, đưa tay xoa xoa lưng cô, mắt lại trầm tư suy nghĩ. Anh biết cô đang giả bộ quan tâm đến chuyện này, nhưng cũng bởi vì muốn anh biết được chuyện này không hề đơn giản chỉ là đặt một món đồ. Nếu như cậu thật sự là chuyện gì đó như thuê trai về chỉ để giúp trong kỳ phát tình.... Vậy chẳng phải anh bị cậu cắm cho hai cái sừng rồi sao. Ánh mắt thâm trầm nhìn ra góc phòng xám xịt, không dễ để bị cô gái dắt mũi chỉ vì vài câu nói nhưng cũng không hẳn là không có khả năng. Omega có thiên tính trời sinh, một khi đã trong giai đoạn phát tình thì khó mà kiểm soát được hành vi, cơ thể lại yếu ớt nhu nhược chỉ có thể dựa vào pheromon của alpha rót vào cơ thể thì mới được khắc chế tạm thời. Cậu ta là omega hiện tại đang ở một mình, có thể là lần đầu tiên cầm trong tay nhiều tiền như vậy, tính cách thì ngốc hết thuốc chữa, người có ý đồ xấu xa thì nhiều sợ rằng... sẽ bị dắt mũi lúc nào không biết. Hoặc có thể chỉ là giả bộ ngốc, mới ngày thứ hai về đó đã tiêu khá nhiều tiền, cảm thấy sự thỏa mãn khi tiêu tiền mà thuê người tới thì sao? Nghĩ tới đây liền tức giận, còn dám nói anh không xứng với cậu, kết quả vậy mà dám có ý đồ nɠɵạı ŧìиɧ... Không thể tha thứ được mà, anh sẽ tìm được chứng cứ rồi làm loạn lên một trận, tới lúc đó thì đến cả ông nội cũng không thể cấm anh ly hôn được.

Anh lại dùng vẻ mặt dịu dàng bảo cô về trước, sau khi cô về thì mở máy tính riêng ra, kết nối với camera trong phòng khách của biệt thự. Sau một loạt thao tác nhạnh gọn, thành công khiến cho hình ảnh trong biệt thự được hiện lên trên màn hình

Trong phòng khách, vẫn là bộ sofa đó, vẫn là khung cảnh quen thuộc đó, chỉ có điều, cậu ngồi bên cạnh chân ghế sofa đang chăm chú nhìn vào tấm bảng của mình mà vẽ một cách hăng say. Bên cạnh là đám màu vẽ khá lộn xộn, cùng với khăn lau và xô nước. Bức tranh sắp được hoàn thành, trong tranh là một cô mèo đang hóa thân thành thần Venus, được khoác lên mình một bộ cách cùng trang sức lộng lẫy.

Camera vừa khéo léo quay lại một góc nghiêng chỗ cậu đang ngồi. Tay áo của cậu kéo lên, lộ ra ngón tay trắng nõn, thân hình thon gầy, ngồi gập hai chân lại phía sau nhìn dài nhỏ cực kỳ, thắt lưng vẽ ra vòng eo cực nhỏ, không cho người ta cảm giác kiên cường, chỉ là một bóng lưng cũng làm người ta cảm thán không thôi.

Anh bất giác nhìn chằm chằm cậu, mãi đến tận khi người kia hơi nghiêng người, lộ ra gò má mịn màng bầu bĩnh, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, mang theo chút trẻ trung xinh đẹp.

"Hình như hơi gầy đi rồi"

Dáng vẻ chăm chú khi vẽ của cậu hiện lên trên màn hình, đôi mắt sáng trong veo luôn hướng về một điểm trên đầu cọ vẽ, thần sắc cẩn trọng tỉ mỉ. Anh nhìn màn hình máy tính đến thất thần không chú ý là cửa phòng làm việc vẫn mở, cô thư ký lại gõ cửa mấy lần

"Giám đốc, chủ tịch nói muốn gặp anh nói chuyện" Cô thư ký bước vào, nâng tông giọng của mình lên để anh hoàn hồn

"Nói với ông tôi không khỏe, hôm nay tan tầm sớm" Anh kéo nhẹ cà vạt xuống một chút cho dễ chịu, lại mệt mỏi dựa lưng ra ghế, ngữ điệu không đổi

"Dạ... Còn về Hướng tiểu thư" Thư ký nhẹ cúi đầu nói, trong lòng thầm nghĩ, tổng tài của mình trước nay vốn là một cỗ máy nghiện làm việc, hiện tại bao nhiêu mệt mỏi liền hiện hết lên mặt thật mới lạ

"Phiền, mặc kệ cô ấy đi" Anh bước tới đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, hai chân thon dài thẳng tắp, âu phục giày da, tóc cũng chỉnh tề gọn ghẽ, khắp toàn thân chẳng có chút hơi người nào, như là một cái máy hoàn mỹ.

Hai tay cắm trong túi quần, đôi mắt lạnh lẽo quét qua một góc thành phố phía dưới.

"..." Cô thư ký theo anh đã lâu, nhìn là biết anh đang có phiền não, bản thân cô lại chỉ là trợ lý không thể giải quyết những chuyện quá riêng tư của boss, nên cũng không nói gì thêm nữa yên lặng ra khỏi phòng

"Wow..." tiếng từ laptop riêng của anh vang lên

Anh quay lại nhìn, trên video cậu đang vui vui vẻ vẻ cầm bức tranh đã hoàn thành của mình lên ngắm nghía. Dáng vẻ giống như một đứa trẻ hoạt bát năng động vừa hoàn thành xong bài tập về nhà.