Chương 42

Buổi chiều, cậu mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt, quần âu màu đen, đi giày thể thao, cùng với vệ sĩ và tài xế đi đón Lâm Dạ Nguyệt. Vốn chỉ là đi đón cô em gái đi học về buổi đầu tới lớp, ai biết được người nào đó cứ một hai bắt cậu phải đi cùng vệ sĩ, không cho đi một mình. Cậu hết cách chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Theo chân vệ sĩ thân cận tới lớp của Lâm Dạ Nguyệt, vừa đúng với giờ tan của đám nhỏ.

"Anh..." Cậu đứng cạnh vệ sĩ lên tiếng.

"Gọi tôi là Bắc Giản, cậu cần gì?" Vệ sĩ vẫn nghiêm nghị đứng bên cạnh, vừa cẩn thận quan sát xung quanh vừa đáp lại lời cậu.

"Anh đứng ra phía sau tôi, đứng sát tường, nhìn anh như vậy tụi nhỏ sẽ sợ đó" Cậu ghé ghé lại gần Bắc Giản nói nhỏ.

"Vậy tôi ở phía sau, cậu chú ý một chút" Bắc Giản lùi về sau hai bước cũng xoay người đứng sát từng như lời cậu nói, từ cửa lớp nhìn ra thì cả người cậu gần như che hết được cái cục đen sì là anh.

"Dạ Nguyệt!!!" Cô giáo đi từ trong lớp ra gọi theo.

"Dạ" Dạ Nguyệt quay đầu lại đáp lời cô giáo.

"A đây là..." Nhược Quân bước ra cửa nhìn thấy một thiếu niên với gương mặt đẹp đẽ thanh tú lại có phần non nớt, ăn mặc gọn gàng thanh lịch đang nắm tay Lâm Dạ Nguyệt.

"Chào cô giáo, tôi là Lâm Sơ Mặc là anh trai của Lâm Dạ Nguyệt" Cậu nhìn thấy cô giáo bước ra liền cúi đầu chào một cái rồi tự giới thiệu về mình.

"Cô Nhược Quân, anh trai em mới 17 tuổi thôi, anh trai em là omega đẹp nhất trong nhà" Lâm Dạ Nguyệt vẫn hí hửng nói với cô giáo của mình, giọng điệu khoe khoang không hề che giấu.

"A Nguyệt, không nói lung tung" Cậu có hơi xấu hổ cúi xuống mắng yêu Lâm Dạ Nguyệt một câu.

"Chào cậu, tôi là Triệu Nhược Quân, là giáo viên chủ nhiệm lớp của Dạ Nguyệt. Nhìn cậu và Dạ Nguyệt rất cởi mở, thân thiện..." Nhược Quân nhìn hai anh em trước mặt mình lại nhớ về người đàn ông đưa Lâm Dạ Nguyệt lúc sáng không khỏi có ý đem ra so sánh.

"Chúng tôi làm sao cơ?" Cậu nghe thấy nhưng không hiểu ý nghĩa của câu nói mà Nhược Quân vừa thốt lên.

"À, lúc sáng tôi có gặp ba của cậu và Dạ Nguyệt lúc đưa em ấy tới lớp, anh ta thực sự rất lãnh đạm. Không phải tôi có ý tọc mạch gì đâu, nhưng cậu cũng biết thái độ của cha mẹ chính là nguyên nhân trực tiếp ảnh hưởng tới tính cách của trẻ nhỏ. Tuy ba của Dạ Nguyệt có hơi lạnh lùng, nhưng có người anh tốt bụng như cậu, chắc cô bé cũng đã có một tuổi thơ vui vẻ." Nhược Quân vừa giải thích vừa nói ra ý kiến cá nhân của mình.

"Ai là ba của Dạ Nguyệt cơ?" Trong phút chóc cậu ngơ người, còn nghĩ người chú ở dưới quê cất công lên đây để thăm Dạ Nguyệt.

"Anh... Cô giáo đang nói đến anh rể đó" Lâm Dạ Nguyệt nghe cô giáo mình nói vậy như chọc trúng huyệt cười mà híp mắt, khuôn mặt hài hước mà nói nhỏ với cậu.

"...phụt..." Cậu nghe lời cô nhóc Lâm Dạ Nguyệt nói, nghĩ tới người lúc sáng bị cậu giao cho nhiệm vụ đặc biệt này bị gọi là ba, suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cậu điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, đứng thẳng người nhìn nữ giáo viên trước mặt hơi cúi đầu nghiêm túc mà nói "Từ nay Dạ Nguyệt nhà chúng tôi mong được cô Triệu giúp đỡ nhiều hơn. không làm phiền cô nữa, tôi và Dạ Nguyệt xin phép"

"Dạ Nguyệt, về nhà cố gắng xem lại bài học một chút nha, bởi vì em đang bắt đầu chậm hơn so với các bạn đấy, có gì không hiểu cứ hỏi cô nha" Nhược Quân nhìn thấy Dạ Nguyệt cười rất vui vẻ rất thoải mái liền cũng dịu dàng mà xoa đầu cô nhóc dặn dò một chút.

"Dạ... Em chào cô" Lâm Dạ Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu với cô giáo rồi theo cậu đi về.