Chương 13: Em thích anh

Anh ngồi ở sofa ngoài phòng khách, lù lù giống như một bóng ma đang dõi theo tất cả từ trong bóng tối. Gương mặt thanh tú đẹp đẽ bị bóng tối nuốt chửng nên không ai nhìn ra được anh đang thất thần. Đầu óc anh lúc này hoàn toàn rối loạn, không biết phải làm sao để sắp xếp lại những suy nghĩ chồng chất trong đầu nên cứ ngồi đó ngây ra không động đậy.

"Ây zô, thiếu gia... Cậu đang dọa bà già này đó" Bác quản gia đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy bóng người ngồi ở sofa mà giật mình

"Dì Trương, dì dang làm gì đó?" Anh nhìn thấy bà ấy đang cầm gì đó liền hỏi

"À, dì đang dọn chút quần áo của Lâm thiếu gia, đứa nhỏ này thật sự đáng thương mà... Để dì bật đèn lên nha" Dì Trương nhìn bộ quần áo trong tay mình không nhịn được thở dài

"Cậu ấy sao rồi.?" Anh nhíu nhíu mày đưa tay che mắt đang bị ánh sáng đèn làm cho mơ hồ

"Bây giờ đã đỡ hơn rồi, lúc cậu ấy mới tới đây, quần áo rồi chân tay lấm lem, hai bàn chân còn bị thương chảy máu, người đã nhỏ nhắn còn bị người ta ra tay tàn nhẫn mà bầm tím khắp nơi. Dì thấy ông chủ còn bảo, đứa nhỏ đó lúc tỉnh dậy không có ai bên cạnh liền khóc, còn rất sợ người lạ, bộ dáng giống như một con thỏ mới từ hang sói thoát chết trở về. Thật sự là đáng thương mà. Cũng không biết là kẻ nào nỡ đối xử với đứa trẻ ngoan như vậy, chắc chắc bị báo ứng mà" Dì Trương ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng kể lể, cho dù mới gặp lần đầu, nhưng thấy cậu như vậy, bị người khác dọa cho tới mức run rẩy trốn chặt trong lòng ông thì cũng không khỏi đau lòng.

"..." Anh ngồi đó nghe tường tận từng câu chữ, nghĩ tới dáng vẻ lúc đó của cậu, cả l*иg ngực như thêm một phần đè nén, nặng nề

"Quên nữa, con ăn gì chưa. Có cần dì chuẩn bị đồ ăn cho con không?" Dì Trương nhìn anh hỏi

"Không cần đâu, con cũng không đói lắm. Dì biết phòng của nhóc đó không chỉ cho con" Anh nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, bất chấp lời cảnh cáo của ông, anh muốn đi xem cậu hiện tại thế nào

"Lâm thiếu gia hả, nó đang ngủ ở phòng đối diện với phòng của con, nhẹ nhàng thôi nha" Dì Trương mỉm cười vỗ vỗ cánh tay anh rồi đi khỏi

"Dạ" Anh gật đầu với bà rồi đi lên phòng cậu

...

"Là anh đây" Tiếng một người đàn ông khác vang lên bên tai khiến cậu vui mừng

"Xuyên" Anh ở bên trên cũng nghe thấy, nhưng không dám nhúc nhích

"Bạch Vũ, cậu buông em ấy ra để tôi đỡ em ấy xuống" Bạch Xuyên hơi ló đầu ra nói với người bên trên

"Ôm cho chắc, tôi bỏ tay nha" Bạch Vũ cũng ló đầu ra nói với người dưới

Anh từ từ thả lỏng cánh tay cậu ra, cậu không còn bị ai nắm tay liền hơi hoảng loạn, cả người cúi xuống vội ôm chặt lấy cổ Bạch Xuyên. Ôm giống như ôm tổ tông nhà mình vào lại bên trong, cẩn thận kiểm tra xem có vết thương mới nào không, rồi mới tha cho cậu. Lúc này anh từ trên tầng trên chạy xuống

"Có sao không?" Anh bước tới nhìn cậu lo lắng hỏi

"Không... Không có..." Cậu thấy anh quan tâm tới mình liền bất ngờ, ánh mắt có chút sửng sốt nhìn anh

"Không sao là tốt, đừng có trợn mắt nhìn tôi, có biết trên ban công nguy hiểm lắm không?" Anh nhìn cậu trách mắng vài câu nhưng vì thấy cậu còn sợ nên không nỡ nặng lời thành ra mắng cũng không có chút nào nặng nề, ngược lại giống lời trách yêu thì đúng hơn

"Xin lỗi" Cậu cúi đầu cắn cắn môi, nép nép mình phía sau Bạch Xuyên

"Cậu được rồi đó... Mắng cái gì, không biết em dâu tôi sợ alpha hả..." Bạch Xuyên nhìn anh, biết anh lo lắng nhưng vẫn phải bênh cậu một chút

"Sợ alpha..." Anh nhíu mày

"Chắc tại ám ảnh tâm lý lúc đó nên vậy..." Bạch Xuyên quay lại, kéo cậu ngồi ngoan ngoãn ở giường

"Anh cũng là một thân alpha đấy" Bạch Vũ lườm lườm người đàn ông đang vui vẻ vỗ vỗ đầu nó, giọng điệu không vui

"À thì, tại em dâu tin tưởng tôi nên em ấy không sợ tôi.. Ai như cậu, nửa đêm vào hù dọa em ấy..." Bạch Xuyên nhìn anh khó chịu lại như vớ được trò vui, nhàn nhạt nói lời chọc tức

"Bớt ghẹo gan. Tôi đưa em ấy về phòng, anh ngủ sớm đi" Anh bước tới kéo cánh tay cậu, còn thuận tiện gạt cái tay đang nghịch tóc cậu đến vui vẻ kia

"Anh..." Cậu đứng dậy, hai chân vì sợ hãi mà còn hơi run run khẽ kêu một tiếng

"Tôi bế cậu" Anh cũng không ngần ngại bế cậu lên, lại ôm chặt một chút để cậu khỏi bị ngã cứ như vậy đi khỏi phòng Bạch Xuyên

"Sao đột nhiên anh lại tới đây?" Cậu nằm im không dám nhúc nhích nhưng môi nhỏ chu chu tò mò nhìn anh

"Biết cậu bị thương nên tới xem" Anh vẫn tập trung chú ý trên từng bước chân, mắt không nhìn cậu, nhưng vẫn phá lệ trả lời lại

"Ò..." Cậu ủ rũ, khóe miệng hơi cong lại ngáp một cái, mắt lim dim như muốn ngủ

"Tối nay tôi sẽ ngủ cùng" Anh thấy vật nhỏ tự nhiên ngủ gục trong lòng mình liền lên tiếng. Nói xong lại thấy có chút hối hận

"Ngủ cùng..." Cậu mở to đôi mắt trong sáng xinh đẹp nhìn khuôn mặt anh chằm chằm

"Cậu không muốn?" Anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, trái tim liền như có như không rung động nhẹ nhàng

"Anh..." Cậu nhìn anh giống như muốn nói gì đó

"Hửm?" Anh dừng lại trước cửa phòng, nhìn cậu thần sắc không đổi

"Em muốn ôm ôm..." Cậu lí nhí trong cổ họng, đưa hai cánh tay gầy nhỏ trắng nõn ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm "Em thích anh"

"Cậu vừa nói gì?" Anh ngạc nhiên nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt cậu lúc này, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy mà trân trối hỏi lại

"Xấu hổ muốn chết..." Cậu buông tay không ôm cổ anh nữa, hai má nóng bừng ửng lên, bởi vì đang nằm gọn trên tay anh lại không tìm được chỗ nào trốn mà trực tiếp đưa hai tay che chặt khuôn mặt xinh đẹp đang xấu hổ kia

"..." Anh bất đắc dĩ nhìn vật nhỏ trong tay, rốt cuộc tự nói lời yêu thích xong lại quay ra xấu hổ. Bất quá, trái tim khi nghe được câu nói ấy lại lệch đi một nhịp, trong mắt tràn đầy ý cười chỉ là bị bóng tối xung quanh che lấp. Khóe môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, anh cúi xuống nói nhỏ "Vậy chịu trách nhiệm với câu đó đi nhóc"