Chương 126

Cậu thở dốc một hồi vì thiếu dưỡng khí, ánh mắt lại mơ màng mê luyến nhìn Bạch Vũ, giọng mũi nỉ non “Anh bắt nạt em!”

Bạch Vũ dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn cậu, vừa có yêu thương vừa có du͙© vọиɠ trong đó, dáng vẻ cậu mềm ngọt quyến rũ như vậy không bắt nạt một chút thì không còn là Bạch Vũ anh nữa rồi. Đè nén tiếng thở dài nặng nề lại, anh kề sát tai cậu, giọng trầm thấp khàn đυ.c “Tốn bao nhiêu tâm tư để có được em lại bị em mê hoặc như vậy, khó tránh khỏi mà.”

Vừa dịu dàng dụ dỗ cậu, bàn tay không an phận kia vừa tìm tới hai cánh mông tròn lẳng bên dưới tiếp tục bóp bóp mấy cái, lại phát hiện ra phía sau cậu đã sớm ướt nhẹp rồi, thậm chí còn dính ướt một mảng grap giường.

Bạch Vũ có cảm giác không đúng lắm liền nhìn lại nơi khuôn mặt cậu, chỉ thấy hai má đã phiếm hồng, ửng lên từ tai ra đến sau cổ, thân nhiệt so với lúc nãy lại cao hơn một chút. Anh có chút bất ngờ với tình trạng này, mặc dù đã trải qua không ít lần.

Cậu với tâm trạng cả ngày nay vui vẻ lo lắng có hơi không ổn định lại thêm bị anh bắt nạt, bị anh hôn đến mức cả người phát nhiệt, cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu ngọ nguậy không ngừng.

“Anh… Em muốn…”

Giọng nói pha lẫn tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ, cậu tìm tới đôi môi mỏng của Bạch Vũ hôn nhẹ lên đó hai cái, lại vùi đầu vào cổ anh cảm nhận chút tư vị đắng chát quen thuộc.

“Ừm…” Bạch Vũ biết loại tình trạng một khi đã lâm vào thì khó có thể qua loa, hơn nữa với tâm tình hưng phấn khi nãy còn chưa tan đi cộng thêm việc cậu đang xinh đẹp mềm mại trong bộ váy mà anh chuẩn bị nên anh cũng không chần chừ nữa.

Tìm tới đôi môi ngọt ngào của cậu lần nữa quấn lấy nhau, còn tham lam mà hôn cắn má sữa trắng nộn và góc cằm tinh xảo của cậu.

Bên dưới một tay Bạch Vũ xốc chiếc váy đẹp đẽ chồng lên nơi cổ cậu, một tay men theo thắt lưng xuống dưới, chậm rãi thăm dò nơi ẩm ướt kín đáo kia.

Dưới làn váy bồng bềnh, hai đầu ngực ửng hồng xinh xắn cứ như vậy mà đứng thẳng trong không khí, giống như đang khıêυ khí©h ánh nhìn của Bạch Vũ.

Hầu kết Bạch Vũ giật giật mấy cái, mắt nhìn chằm chằm vào hạt đậu đỏ ấy hệt như đang phân vân xem nên ăn bên nào trước.

Cậu bị một tay anh trêu đùa sớm đã khoa chịu không thôi, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào ngực mình, cảm giác nhũ hoa căng cứng vừa đau vừa khó chịu. Cậu đưa hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh mượn chút điểm tựa mà rướn người lên, tận lực dâng bầu ngực nhỏ của mình kề ngay miệng Bạch Vũ, kèm một câu rêи ɾỉ “Giúp em… Làm nó thoải mái…”

Bạch Vũ cũng không phụ tấm lòng hiến dâng cao cả của cậu, anh vùi đầu vừa mυ"ŧ vừa cắn, liếʍ bộ ngực cậu nhanh chóng biến hồng, khắp nơi đều là vết nước cùng đánh dấu.

Hai nơi nhạy cảm cứ như thế bị anh tấn công kịch liệt, cậu ôm gì lấy cổ Bạch Vũ, ngửa đầu rêи ɾỉ không ngừng.

Nơi đó của cậu sớm đã được dịch thể làm cho ướt nhẹp còn đủ sức mà ăn đến cả ba ngón tay của anh. Biết đã có thể tiến vào được rồi, Bạch Vũ nhẹ nhàng lật người cậu, để cậu chống hai tay quỳ gối xuống nệm, bản thân thì từ phía sau cầm vũ khí nóng hổi mà đâm tới.

Cậu còn đang chìm đắm trong sự thoải mái mà anh mang lại, đột nhiên bị đâm vào mà suýt chút nữa thở không nổi, cả đầu vùi vào trong gối thở dốc.

Dừng một chút để cậu thích ứng với món đồ khủng bố của mình, anh mới chậm rãi động từng chút một.

“Nhanh… Nhanh một chút…” Cậu bị anh trêu chọc đến khó chịu không ngừng, phía sau đã dần quen với vật thể lạ lại bắt đầu co rút, ngứa ngáy muốn nhiều hơn liền kìm nén tiếng rên mà nói.

“Không được…” Bạch Vũ không rõ là đang trêu hay đang nói thật, chỉ thấy anh vẫn chậm rãi đâm vào nhưng mỗi lần đều chạm tới nơi sâu nhất bên trong, còn không ngừng tìm điểm nhạy cảm của cậu mà giày xéo, chà xát.

“A…” Bị anh khi dễ đến cả người đều run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ, cậu bé phía trước cũng giật giật hai cái rồi bắn ra dịch trắng, kéo theo đó là một trận co rút phía sau.

Cậu đạt kɧoáı ©ảʍ xong thì đổ rạp người xuống giường, chỉ còn hai đầu gối vẫn chống xuống giường, eo vẫn bị hai tay anh giữ lấy, hai cánh mông trắng nõn thừa dịp vểnh lên khıêυ khí©h.

Bạch Vũ chiêm ngưỡng cảnh xuân sắc động tĩnh trước mắt, cố tình rút ra gần hết rồi lại nhanh chóng đâm vào. Sau đó hạ thân liền không ngừng nghỉ mà hạ xuống, mạnh mẽ chạm tới gần cửa khoang sinh sản của cậu nhưng không có ý định tiến sâu hơn.

Cậu mệt mỏi sau lần xuất ra đầu tiên còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lại bị anh làm cho hưng phấn trở lại, vật nhỏ phía trước lại run rẩy mà dựng lên.

Bởi vì cậu đang mang thai cho nên tất cả mọi cử chỉ hành động của Bạch Vũ đều hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận. Chỉ là… sự mạnh bạo thì có giảm nhưng số lần vẫn không ít đi bao nhiêu.

Xong xuôi tất cả thì cũng đã quá nửa đêm rồi, Bạch Vũ vẫn theo thói quen bế cậu vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, còn chu đáo mà thay cả grap giường (quần cho ướt hết rồi thì chả phải thay) rồi mới yên tâm ôm cậu chìm vào giấc ngủ.



Vải dày chặn ánh nắng ở ngoài, trong phòng vẫn tối tăm. Hệ thống đã lọc không khí, bởi vậy trong phòng chỉ có pheromone nhàn nhạt lưu lại.

Rõ ràng trong mùi sữa thơm pha tạp một chút vị chát đăng đắng.

Người tỉnh lại trước là Bạch Vũ, anh liếc nhìn thời gian, đã qua giờ làm việc.

Ngày hôm qua chuyện xảy ra như vậy, anh chưa kịp sắp xếp cái gì, nhưng hôm nay không có hội nghị gì cần mình, vì vậy anh nhắn tin cho Tôn Thanh Thanh, lại nằm vào trong chăn.

Anh kề mũi sát vào tuyến thể của cậu, mùi của anh rõ ràng vẫn còn ở đó. Bốn phía có vết hồng, bởi vì không đành lòng làm người đau cho nên chỉ dám để lại mấy dấu hôn mà không dám cắn.

Cũng bởi vì mang thai nên nhiệt độ của cậu cao hơn anh một ít, ôm vào vừa mềm vừa ấm, hết sức thoải mái. Cậu ngủ yên tĩnh, không hề hay biết gì.

Bạch Vũ xoay vai cậu bóp bóp, bụng cậu rất mềm, vén áo lên là nhìn thấy độ cong. Omega nam mang thai ngực vẫn phẳng, chỉ có bụng nhô lên, hơn nữa da càng thêm mềm mại, thoạt nhìn càng làm cho người ta mê say.

Bạch Vũ chậm rãi cựa quậy, thành công đánh thức cậu.

Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, theo bản năng tiện tay sờ đầu xù của alpha nhà mình.

Bạch Vũ bị động tác xoa đầu của cậu làm cho sững sờ, nhớ ra cái gì đó, cúi đầu hôn môi cậu.

Cậu chìm trong giường chăn mềm mại, cũng không làm gì được, chỉ có thể bị hôn đến khóe mắt đỏ hồng, bị quấy nhiễu đến bất an xoay người, giơ tay đẩy người nhiều lần, thật vất vả mới thở nói: “Ưm… Đừng… em mệt…”

Nói xong, cậu cảm giác có thứ gì đó kề bắp đùi của mình, nhất thời sợ không dám động.

Bạch Vũ không lên tiếng, chỉ vùi trong hõm cổ cậu, nhịp tim hai người dần dần hợp cùng một tần suất, một hồi lâu sau anh hít sâu một hơi pheromone, thân thiết chốc lát mới đứng dậy đi thay quần áo.

Cậu trở mình, từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, xoay một cái, cậu bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đặc biệt là từ chân đến eo, dường như không đứng lên được. Cậu mặc áo ngủ của Bạch Vũ, phía dưới không mặc gì, từ lưng đến đùi toàn dấu hôn.

Bạch Vũ đưa lưng về phía cậu thay quần áo, trên lưng có mấy vết cào cực mỏng.

Thay quần áo xong liền bước trở lại giường, lật chăn của cậu ra, bàn tay to lớn vuốt vuốt dọc theo sống lưng cậu.

Nghe người ta nói, một khi omega mang thai, cả người đều đau nhức, đặc biệt là thắt lưng. Bàn tay đang vuốt vuốt eo cậu cũng vì suy nghĩ này mà dừng lại, chần chừ một lúc lại tiếp tục.

“Sơ Mặc…”

“Dạ…” Cậu mơ màng đáp lời, giọng cực mềm cực ngọt, tựa hồ như tiếng trẻ con.

“Những chuyện như tối hôm qua… ừm, sau này nên hạn chế…” Bạch Vũ nói xong câu ấy lại cảm thấy vị trí không đúng. chẳng phải người nên hạn chế là anh sao, sao lại là anh nói với cậu?

Nghe thấy câu nói của anh, cậu hé mắt nhìn anh lo lắng “Tại sao?”

“Sẽ không tốt cho em…” Bạch Vũ không để ý nhiều chỉ qua loa giải thích.

“Ừm…” Cậu ậm ừ không nói gì, vẻ mặt không vui mà lần nữa chui lại vào chăn.

“Em giận hả?” Bạch Vũ thoáng thấy khuôn mặt cậu, đoán ra tâm trạng của cậu liền chui đầu vào trong chăn mà hỏi.

“Không giận.” Lời nói ra thì như vậy nhưng không ai là không cảm nhận được sự giận dỗi trong đó.

“Chỉ là sợ sức khỏe của em không chịu nổi thôi, không phải là không quan tâm em nữa đâu mà.” Bạch Vũ chẳng nhìn thấy gì ngoài một mảng tối đen trong chăn nhưng vẫn khẽ cười mà an ủi cậu, còn tìm đúng đỉnh đầu cậu mà hôn xuống cái chóc.

“Ừm…” Cậu nghe vậy thì cũng buông bỏ giận dỗi trong lòng, ôm lấy cổ Bạch Vũ kéo xuống, vui vẻ gật đầu với anh.