Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Omega Thích Diễn Sâu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liên minh thành lập được nhiều năm, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như gió, chỉ mỗi lời thề nguyện khi kết hôn vẫn sến súa như xưa.

Nhất là khi Thẩm Bùi lạnh mặt, giống như đối phó đọc ra một chuỗi dài "...vĩnh viễn chung thủy, một lòng với em" mà không chút hơi ấm, Tiêu Dương ước gì mình không phải trải qua tình huống như thế này.

Cậu kiềm nén sự trống rỗng nơi đáy mắt, dưới cái nhìn của người dẫn chương trình chỉ đành nở nụ cười ngại ngùng. Đôi mắt nai như được ngấm vào một hồ nước xuân, phản chiếu muôn vàn tinh tú. Cậu dịu ngoan nhìn Thẩm Bùi, theo cái cách mà mỗi omega nhìn alpha của mình trong hôn lễ.

Cậu chầm chậm nói: "Mặc kệ là hạnh phúc hay khó khăn... Em sẽ luôn yêu anh, trân trọng anh, vĩnh viễn trung thực, một lòng với anh."

Thẩm Bùi nắm tay Tiêu Dương, ánh sáng ấm áp đi theo đầu ngón tay hắn đậu trên đôi nhẫn cưới được thiết kế đơn giản. Cẩm tú cầu trước mặt bị gió thổi khẽ lay, sau lưng tulip ngã nghiêng như cơn sóng. Không ai để ý khoảnh khắc Tiêu Dương sượng cứng người, cũng không ai phát hiện cậu lặng lẽ sửa lại một chữ trong lời thề*.

Bàn tay cậu dường như đang run, nhưng tay Thẩm Bùi lại vững như Thái Sơn. Hắn đẩy mạnh chiếc nhẫn vào ngón tay cậu, lúc nhìn lên lại bị ánh mắt của cậu làm lung lay.

Hắn không thể miêu tả rằng đó là ánh mắt như thế nào, có lẽ là quyến luyến không muốn lìa xa, hoặc niềm vui mừng không ngăn được, nhưng nhiều nhất là sự dịu dàng mềm mại.

Trong lòng rung động không thôi, Thẩm Bùi như giật b.ắ.n mà cuộn ngón tay, lui tay về bên người.

Thế này không đúng.

Hắn nghĩ.

Dưới đài là tiếng vỗ tay của mọi người, người dẫn chương trình cười hì hì tuyên bố đến phân đoạn âu yếm. Dưới đài tức khắc ồn ào hẳn lên, tiếng vỗ tay hết đợt này đến đợt khác.

Khách dự hôn lễ hơn phân nửa là bạn bè trẻ tuổi cùng lứa, tất nhiên là không chê chuyện lớn. Mà người của thế hệ trước như cha Tiêu Dương hay giáo sư của cậu đều là người trung niên có tư tưởng cởi mở, cũng vui vẻ xem người trẻ tuổi ầm ĩ.

Tiêu Dương hơi cúi đầu, muốn làm bản thân trông không quá nóng vội.

Giây tiếp theo, một đôi tay đặt lên eo cậu, cảm giác nóng bỏng bên hông cùng với cơn rùng mình quét ngang cơ thể.

Cậu buộc phải ngẩng đầu lên, Thẩm Bùi trong nháy mắt đã đến bên người cậu.

Khoảnh khắc hơi thở hoà làm một, Tiêu Dương như ngửi thấy mùi rượu sake-- thuộc về alpha ngay trước mắt, là chất dẫn dụ mà cậu không cách nào từ chối đuợc.

Mùi hương ấy quấn lấy tuyến thể của cậu, hoà lẫn với mùi rượu mơ vô tình rỉ ra ngoài lan ra xa.

Tiêu Dương nghe được tiếng tim mình đang đập, nó rõ ràng như thế, kịch liệt như thế. Âm thanh náo nhiệt dưới khán đài trong nháy mắt bị ngăn cách, như thể thế giới này chỉ còn hai người bọn họ.

Nhưng nụ hôn này không dài, từ đầu đến cuối chắc không quá năm giây, còn chưa đến cao trào đã vội vàng kết thúc.

Thẩm Bùi lùi về sau một bước, chỉnh trang lại áo sơ mi bị nhăn, lại trở về dáng vẻ vững vàng mà xa cách.

Tiêu Dương không nhìn hắn nữa, như đang ngại ngùng không biết nên nhìn vào đâu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, cậu cảm thấy Thẩm Bùi đã động lòng.

Có lẽ chỉ là một chút mỏng manh, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Lâm Nhứ lặng lẽ dựa sát vào người Tiêu Quân, cười nói: "Cả nhà họ Tiêu của em y như một khuôn đúc ra vậy."

Tiêu Quân nghe vậy, quay đầu sang tỏ vẻ đáng thương: "Rõ ràng em giỏi hơn nó nhiều."

Lâm Nhứ chỉ cười không nói, đưa tay lên xoa nhẹ đầu anh.

Tiêu Dương và Thẩm Bùi vào trong đổi sang trang phục đi chúc rượu. Lâm Nhứ và Trần Dữ Thanh đảm nhiệm phụ rể cũng có nhiệm vụ.

Gia đình Thẩm Bùi không có bao nhiêu người, có mặt hôm nay chỉ có vài họ hàng không thân thuộc lắm, chỉ cần mời vài ly rượu là xong. Người nhà Tiêu Dương càng dễ hơn, cha cậu mới một ly đã gục, đã sớm bị chuốc say tí bỉ, còn đang ăn vạ trên người Tiêu Quân lẩm bẩm không ngừng. Giáo sư của cậu e ngại mặt mũi người đọc sách cũng không mê rượu, vỗ vỗ vai Tiêu Dương nói vài câu chúc phúc xong bèn "đuổi" họ sang bàn tiếp theo. Chỉ có điều là kéo Lâm Nhứ lại, thảo luận một chút về chất lượng học sinh đại học A năm nay.

Người trẻ tuổi bên kia lại khó chiều hơn nhiều.

Bên Tiêu Dương còn có Trần Dữ Thanh chắn cho một hồi. Tới chỗ Thẩm Bùi có thể nói là phụ rể cũng không nhận.
« Chương TrướcChương Tiếp »