Quy trình hôn lễ không có phần đón "dâu".
Chủ yếu là vì Tiêu Dương cảm thấy phân đoạn đón dâu này thật sự là một lời khó nói hết. Tuy nói cậu là một omega, nhưng nếu phải làm theo quy trình truyền thống thì thật đúng là cả người khó chịu. Thẩm Bùi tất nhiên không có ý kiến gì. Dù có bảo hủy bỏ cả hôn lễ hắn cũng không có ý kiến.
Sáng sớm Tiêu Dương đã lái xe của Tiêu Quân đi trang viên nhà họ Thẩm-- chữ Thẩm này tất nhiên không phải Thẩm Bùi. Tiêu Dương vốn muốn tìm đại một khách sạn nào đó, làm cho qua là được. Đang lúc chọn lựa lại chọn đúng khách sạn của Thẩm Minh Chiêu-- bạn cũ của Lâm Nhứ. Thế là Tiêu Dương cũng đánh tiếng nhờ anh cả hỏi thăm giúp. Kết quả cậu hai Thẩm vừa nghe liền nhiệt tình nói: "Làm hôn lễ ở khách sạn thì thú vị gì? Không bằng đến trang viên tôi mới làm năm ngoái kìa?"
Nói thật, trang viên kia Tiêu Dương thương nhớ đã lâu. Trước đây cậu đi nghiên cứu từng nhìn thấy nó từ xa, còn thầm nói rằng sau này tốt nghiệp nhất định phải làm được một cái như thế.
Không ngờ bây giờ còn có thể trải nghiệm trước một lần.
Lần trước Tiêu Dương đã đến đây "khảo sát" một lần, bàn bạc chuyện bố trí hôn lễ với công ty tiệc cưới. Không ngờ là công ty này rất có tâm, hiệu quả tốt hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Lâm Nhứ ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ xe, quay đầu lại trêu chọc Tiêu Quân: "Không bằng sau này anh mua trang viên này cho em làm sính lễ? Nhóc con, em cũng đủ tuổi rồi, khi nào mới chịu gả cho anh đây."
Tiêu Quân nhẹ cong khoé miệng, trả lời: "Chờ đến lúc em có được một phần của hồi môn như thế."
Tiêu Dương rất thức thời yên lặng nhìn ra ngoài, không làm kì đà cản mũi anh cả anh dâu ve vãn nhau. Đáng thương là hôm nay chính là ngày cậu kết hôn.
Thẩm Bùi cũng không đến trễ. Lúc Tiêu Dương xuống xe, hắn đang đứng ở cửa trang viên, thảo luận gì đó với công ty tiệc cưới.
Hoa ngọc lan chưa tàn, sắc hồng lan thành mảng lớn, ở giữa chen vài cành lá xanh. Anh đào Nhật Bản nấp phía sau ngọc lan, lưa thưa từng chùm hoa nhưng cũng không kém phần xinh đẹp. Hàng rào làm bằng sắt, vài cánh hoa hồng nhạt ló ra, bị rào sắt trói buộc lại có vẻ kiều diễm.
Vừa xứng với câu "Đào hoa kia với mặt người xứng thay¹".
Tiêu Dương nghĩ thế.
Thẩm Bùi hôm nay mặc tây trang màu xám, làm cho cả người càng thêm sáng láng nổi bật. Cặp mắt hoa đào kia nhìn về phía Tiêu Dương vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại quá dễ dàng để câu cuốn tâm hồn cậu.
Hắn gật gật đầu với người phụ trách, bước sang hướng ba người đang đi tới. Thẩm Bùi trước tiên là chào hỏi, lại trịnh trọng bắt tay với Tiêu Quân.
Cuối cùng ánh mắt lại chuyển đến Tiêu Dương: "Thợ trang điểm đến rồi, cậu vào chuẩn bị trước đi."
Tiêu Dương gật đầu, vừa cất bước đi vào đã bị Lâm Nhứ kéo tay.
"Anh đi với em đi, vừa lúc anh cũng muốn nhìn xem." Dứt lời, anh chớp chớp mắt với Tiêu Quân: "Anh trộm lười chút, em không để ý chứ?"
Tiêu Quân mỉm cười mà lắc lắc đầu.
Đợi hai người kia vào phòng, Tiêu Quân mới thu lại dịu dàng trong mắt, không khác lắm với ánh mắt của Thẩm Bùi.
"Tiêu Dương nhà tôi tuổi không nhỏ nữa, nhưng từ nhỏ đã được ba cưng chiều mà lớn, có một số chuyện... Còn mong cậu Thẩm đây chú ý nhiều hơn."
Tuy đều là ánh mắt lạnh lẽo, nhưng khi hai bên va chạm tựa hồ có thể mài ra tia lửa.
Tiêu Quân nói xong câu này liền lướt qua Thẩm Bùi đi đến bên cạnh cửa. Trong một khoảnh khắc ấy, như là anh nghĩ đến gì đó, dừng lại, "Sau này đã là người một nhà, có chuyện gì tất nhiên tôi sẽ giúp đỡ."
Vẻ mặt Thẩm Bùi cứng đờ, sau đó tay nắm chặt nắm đấm, lát sau mới buông ra. Hắn xoay người, mặn chát nói: "Thế xin cảm ơn trước nhé, cảm ơn anh trai."
Tiêu Quân cũng không trả lời, chỉ đi vào bên trong.