Chương 38

Omega kia cao hơn cậu một khúc, dáng người cũng to hơn. Nhưng không biết do đâu cậu ta lại yếu thế hơn cậu chàng rất nhiều.

Omega run rẩy gật gật đầu.

"Alpha của anh?" Thiếu niên lại hỏi.

"Anh ấy là Beta."

"Kêu anh ta qua đón đi." Thiếu niên nói, còn lẩm bẩm oán giận, "Omega đến quán bar một mình làm chi, xảy ra chuyện biết tính sao?"

Thẩm Bùi nghe mà buồn cười. Hắn nhớ lại bình xịt lúc nãy cậu cầm, nếu hắn đoán không sai, đó là thuốc ức chế cho omega. Alpha và beta bình thường ai lại mang theo thứ đó bên mình. Chỉ có một khả năng duy nhất, cậu chàng trước mặt này cũng là omega.

Đúng là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.

Hơn nữa người này trông mới mười mấy tuổi, nhất định là chưa thành niên. Một omega chưa trưởng thành tự tiện đi quán bar một mình, có tư cách gì chỉ trích người khác.

Omega kia gọi điện thoại xong, năm phút sau một beta với vẻ mặt lo lắng xuất hiện.

"Cảm ơn." Beta nghe thuật lại mọi người, đầu tiên là búng trán omega nọ một cái, sau đó cảm ơn hai người. Thiếu niên lại lạnh lùng nói, "Không có gì. Kỳ phát tình của bản thân thì nhớ cho kỹ, gần đến ngày đừng có chạy tùm lum. Nhất là mấy nơi như quán bar thế này."

Ra vẻ người lớn chưa kìa.

Thẩm Bùi: "Đường về cẩn thận."

Beta nửa ôm omega đi xa dần. Thẩm Bùi quay đầu nhìn vị omega còn lại, ngoài ý muốn va phải đôi mắt cậu. Đôi mắt ấy dưới ánh trăng nhiễm phải hào quang thanh khiết, sáng ngời như ánh sao. Đôi mắt thiếu niên nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn cảm thấy cả người như lơ lửng.

Thiếu niên cười tươi rói, "Vừa nãy cảm ơn."

Thẩm Bùi "Không sao."

"Uống một chén?" Thiếu niên nói, còn bước về phía trước một bước.

“Không cần."

"Thế thì lưu số lại đi, tôi tên..."

"Kia lưu cái liên hệ phương thức, ta kêu……"

"Thẩm Bùi ——"

Tiếng gọi của Thường Kiệt và Tiêu Dương hợp làm một. Thẩm Bùi tỉnh lại từ hồi ức, không thể tin được nhìn Tiêu Dương vừa mới tỉnh.

Hoá ra họ đã quen biết sớm như vậy. Thẩm Bùi nghĩ đến cuộc nói chuyện của Hạ Thư và Tiêu Dương hôm qua, cảm thấy vận mệnh như đã được sắp xếp sẵn.

Hắn chưa bao giờ thấu hiểu Tiêu Dương, song cậu lại hiểu hắn vô cùng.

Nhiều năm như thế rốt cuộc cậu nghĩ gì, hành động của Tiêu Quân có quan hệ nhiều ít với cậu? Liệu có phải ngay từ lúc ấy, cậu đã…

Thẩm Bùi nhận ra bản thân cũng không nổi giận, ngược lại lặng lẽ nảy sinh tình cảm khác lạ, giống như ngụm rượu mơ kia lúc mới nếm thì chua, khi nhấm nháp kỹ càng mới nhận ra vị ngọt tinh túy.

"Anh xem gì mà nghiêm túc thế." Tiêu Dương nhướn người ngồi dậy, nhưng vừa lên được một nửa đã ngã xuống vì mệt mỏi. Cậu đau đớn rên một tiếng, muộn màng quan tâm cái eo của mình.

"Không phải anh bảo anh bị lãnh cảm à, em thấy đúng là chuyện trên trời dưới đất." Cậu ai oán nói.

Cái thứ này chắc phải theo cả đời mất.

Thẩm Bùi vứt điện thoại sang một bên, nghiêng người đè cậu xuống giường, nâng cằm lên gõ lên môi cậu, "Bị em trị hết rồi."

Tiêu Dương mở to mắt, luồn tay vào cổ hắn kéo xuống. Cậu áp trán vào trán hắn, vui vẻ nói, "Không ngờ em giỏi thế."

“Tiêu Dương.”

“Làm sao vậy.”

"Chúng ta đi mua một đôi nhẫn khác đi."

Cậu hoài nghi nhìn hắn, không hiểu hàm ý sau đó.

"Anh muốn khắc em vào sinh mệnh này."

"Anh đang tỏ tình với em đấy à."

"Đúng thế."

"Được thôi." Cậu nhỏ giọng nói, lặng lẽ quay đi chậm rãi vuốt ve cổ hắn, nở nụ cười tự cho rằng không ai thấy.

Thời thiếu niên tôi từng thích một người, biết anh ấy thích người như thế nào. Tôi bèn cắt đi mái tóc so le đi, nhuộm đen, bắt đầu điệu thấp. Mọi người đều dần quên đi tôi của ban đầu.

Tuy là quá trình có hơi dài, nhưng cuối cùng, được như mộng ước.