Tiệc tối của nhà họ Thẩm luôn là một miếng bánh nóng bỏng tay. Để nhận được một tấm thiệp mời đúng là không dễ dàng, người bên dưới tranh nhau muốn vỡ đầu để được vào. Nhưng nói thực ra, đó chỉ là một thú vui tiêu khiển nhàm chán của giới thượng lưu thành phố A thôi.
Thẩm Bùi coi như là một người xuất sắc trong số những người lập nghiệp bằng tay trắng ở thành phố A, năm ngoái cũng từng nhận được một lời mời. Nhưng khi Thư Tình để lên bàn làm việc tấm thϊếp mời dát vàng, hắn vẫn sửng sốt một hồi. Ngay sau đó hắn cũng hiểu ra bản thân được ké hào quang của ai.
Anh vợ đúng là nói một không hai, giúp hắn lúc lửa sém lông mày không nói, còn nghĩ cách giúp hắn mở rộng quan hệ. Thẩm Bùi đè hết mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng xuống, quay đầu nhìn đồng hồ -- Tiêu Dương đã ở trong phòng gần mười phút.
Trước đây nghe người khác than thở việc mỗi lần cùng vợ ra ngoài, hắn không thèm để bụng tí nào. Cảm thấy những chuyện như thế nhất định sẽ không xuất hiện trên người mình, hắn không ngờ được hôm nay lại bị vả mặt.
Cơ mà hắn cảm thấy với tính cách của Tiêu Dương, cậu không phải người thích dây dưa lề mề. Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên sô pha, ước chừng đến lần thứ năm mươi, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng vang lên tiếng mở.
"Ngại quá." Tiêu Dương đẩy cửa, trông xấu hổ cười với hắn, "Em không có trang phục trang trọng, tìm mất hồi lâu."
Thẩm Bùi nâng mắt nhìn cậu. Chàng trai đứng ngược sáng, dáng người trở nên dịu dàng đằm thắm. Cậu mặc bộ đồ tây màu xanh đen, bên trong là chiếc áo màu xám tro. Đồ tây được cắt may tỉ mỉ, phác họa rõ ràng vòng eo xinh đẹp của cậu. Quần tây có hơi chật, có lẽ là do đã mua khá lâu. Tầm mắt Thẩm Bùi lướt qua sau eo, dừng trên m.ô.n.g cậu. Mớ phế liệu màu vàng bị Thường Kiệt nhồi nhét khi còn trẻ ào ạt chạy ra quấy phá, trong đầu hắn không hiểu sao đột nhiên hiện lên bốn chữ "chàng trai m.ô.n.g bự"...
Nhưng cái từ này thật sự quá tục tĩu, mới vừa thò đầu ra đã bị Thẩm Bùi đè cho bẹp dí, lưu đày đi Ninh Cổ Tháp¹.
Tiêu Dương cúi đầu sửa sang lại quần áo, chớp chớp mắt với Thẩm Bùi. Quần áo tối màu càng làm nổi bật làn sa trắng nõn của cậu, mái tóc lười nhác rủ trên trán cậu cũng mang đến một làn gió khác.
Một Tiêu Dương thế này, nếu đứng dưới ánh đèn của buổi tiệc tối sẽ là phong cảnh như thế nào? Có phải cũng sẽ có người giống như hắn, ánh mắt lưu luyến dính lấy cậu không rời, có lẽ sẽ có mấy alpha, thậm chí là beta bị cậu hấp dẫn, Mao Toại tự đề cử mình²...
"Lúc đại học mua để đi tranh luận, đã lâu rồi không mặc. Vẫn ổn chứ?" Tiêu Dương thử hỏi hắn, trong mắt là ánh sáng lấp lánh, như đang chờ Thẩm Bùi khen ngợi.
Phải nói là rất đẹp.
Thẩm Bùi nghĩ thế, nhưng lời nói ra ngoài miệng lại khác, "Xấu, đổi bộ khác đi."
Thanh âm của hắn quá lạnh lùng, khó tránh người khác cảm thấy hắn đang chê bai ghét bỏ, cảm thấy bản thân thật sự tệ như lời hắn vừa nói.
Hắn nhìn Tiêu Dương vẻ mặt mờ mịt, ngơ ngác đi vào phòng.
Năm giây sau, cậu lại xuất hiện trước mặt Thẩm Bùi, trên người vẫn là bộ đồ tây xanh đen kia. "A thẳng như mấy anh thẩm mĩ đều độc lạ thế à. Em cảm thấy đã đẹp rồi." Tiêu Dương bất mãn nói, "Cứ thế này đi. Bây giờ chúng ta đi được chưa?"
Thẩm Bùi bị gắn mác A thẳng: "..."
Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng nuốt hết mấy lời giải thích xuống. Thẩm Bùi không thích lòng chiếm hữu khó hiểu trong bụng mình, kể cả khi hắn biết đây là bản năng của một alpha. Bọn họ vừa sinh ra đã ôm ham muốn khống chế mãnh liệt với những thứ thuộc về mình, muốn che giấu tất cả những diều tốt đẹp đó, chỉ có hắn mới được nhìn ngắm mà thôi. Nhưng, giữa hắn và Tiêu Dương vẫn còn cách một tấm màn, dẫn tới bây giờ hắn không có cách nào nói thẳng với cậu được. Tất nhiên, cho dù có cơ hội như thế, hắn vẫn chọn không nắm bắt. Đối với hắn, có những lời nói thật sự rất ấu trĩ, hắn bằng lòng giấu chúng thật sâu trong lòng.
Thế là hắn gật đầu, mặt không cảm xúc cùng Tiêu Dương ra cửa.
Tiệc từ thiện của Thẩm gia tổ chức ở khách sạn dưới danh nghĩa của cậu cả họ Thẩm, Thẩm Minh Khiêm. Khác với đứa em trai ăn không ngồi rồi, Thẩm Minh Khiêm là một người mạnh mẽ quyết đoán, có tài kinh doanh không thể xem thường. Cũng nhờ vậy mà cha Thẩm đã sớm buông tay, giao hầu hết sản nghiệp nhà họ cho anh.
Khi Thẩm Bùi đến, trước cửa khách sạn gần như kín người, âm thanh ồn ào xuyên qua cửa xe lọt vào tai hắn. Từng chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, Thẩm Bùi cũng nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc bước xuống từ những chiếc xe khác nhau. Sắc trời đã ngả, hai dãy đèn đường đã được thắp sáng kéo dài đến tận cửa lớn. Nom hoành tráng vô cùng.
Người giữ cửa giúp hắn đi đậu xe. Thẩm Bùi đứng một bên, chờ Tiêu Dương vòng qua đuôi xe đi về phía hắn.
Đèn đóm ở sảnh chính sáng hơn bên ngoài nhiều, vừa vào cửa còn chưa kịp nhìn thấy gì đã nghe thấy tiếng máy ảnh vang lên "tách tách". Trong mơ hồ, Thẩm Bùi cảm giác được Tiêu Dương chủ động nép vào người hắn, tay nắm tay, thân mật như thể họ là một cặp AO ân ái vô cùng. Đến khi thích ứng được hắn mới quay sang nhìn cậu, ngoài ý muốn nhận được một nụ cười xấu hổ của đối phương.
Thẩm Bùi không ghét sự tiếp xúc thân mật này, cũng không bỏ tay cậu ra, hai người cứ thế cùng đi vào trong.
"Sếp Bùi一" Không biết là ai gọi, Thẩm Bùi vừa quay đầu lại liền nhận được một cái ôm bất ngờ.