Tiêu Dương bĩu môi, "Đó là do anh con quá đáng!"
"Anh quá đáng cái gì?" Tiêu Dương xoa tay bước ra, cúi người nhìn album trên tay Thẩm Bùi, ngồi xuống bên cạnh ba Tiêu, "Anh đây giúp mi dừng chân kịp thời cũng đấy là lỗi của anh à?"
Tiêu Dương "Hừ hừ" hai tiếng, không nghĩ để ý đến anh.
Chưa được bao lâu, trong bếp đột nhiên vang lên tiếng nắp nồi rơi xuống đất đinh óc. Cùng lúc, Lâm Nhứ trong bếp cũng gọi: "Này nhóc, con cua này sao mà--"
Thế là anh cả họ Tiêu lại tung ta tung tăng chạy vào.
Bữa cơm này ăn khá vui vẻ, ngoại trừ món rau xào biển cả mà ai cũng biết là ai làm ra đều khá ngon. Thẩm Bùi kén ăn, nhưng hắn cũng phải thừa nhận là tay nghề hai anh em họ Tiêu rất tốt.
Hắn hoảng hốt nhớ đến tô mì ăn liền mấy ngày trước, ký ức tối đó cũng theo chân trở về. Đầu gối cậu chạm vào đùi hắn, nhiệt độ trên người đối phương không ngừng đốt hắn nóng lên qua hai lớp vải mỏng.
Chỉ một thoáng chộn rộn trong lòng. Hắn chớp mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu, như thể làm thế sẽ làm mát nhiệt độ trên đùi.
"Ba em làm, anh nếm thử?" Vừa ngước lên đã thấy Tiêu Dương vươn đũa đến, hắn gật đầu, như ma xui quỷ khiến cắn lên miếng thịt kia. Chờ đến khi hắn phản ứng lại, Tiêu Dương đã rụt tay về, để rồi hắn nhận được cả bàn ánh mắt trêu chọc.
Thẩm Bùi muộn màng nhận ra mọi chuyện.
"Lúc nãy mọi người nói gì thế?" Lâm Nhứ hỏi.
Tiêu Quân rầu rĩ chọc cơm trong chén nói "Không có gì."
"Mới nãy chẳng phải cho Tiểu Thẩm xem ảnh Tiểu Dương lúc nhỏ à. Làm ba nhớ tới lúc trước Tiểu Dương vì thích một omega mà làm căng với anh nó."
Lâm Nhứ ghé vào bên tai Tiêu Quân, đè thấp thanh âm hỏi: "Omega nào thế?"
Tiêu Quân nghiêng đầu nhìn anh, sau đó cũng học theo anh ghé sát vào lỗ tai.
Tiêu Dương nhìn rõ khẩu hình của anh, anh nói: "Omega của em."
Mẹ nó chua chưa kìa.
Thế là cậu bới móc, "Anh, khi nào thì anh đóng gói gả cho anh Lâm thế?"
"Ba tháng sau đi." Tiêu Quân nói.
Ba Tiêu hỏi: "Quyết định rồi?"
Tiêu Quân nhìn Lâm Nhứ liếc mắt một cái, gật gật đầu.
Ba Tiêu "Ồ" một tiếng, chuyển mục tiêu sang Thẩm Bùi. "Tiểu Thẩm à, con và Tiêu Dương có tính đến chuyện con cái gì chưa."
Tiêu Dương bất ngờ bị chủ đề này làm cho sặc cơm, cậu vội vàng buông đũa ho khan mấy tiếng, khoé mắt cũng đỏ lên.
Nói thế chứ cậu cũng không biết quý ngài "lãnh cảm" đây có kế hoạch gì không. Cậu nghĩ hắn cũng không cần.
Thẩm Bùi lén nhìn cậu, do dự vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, lại cười với ba Tiêu, "Tạm thời tụi con chưa định có con."
"Thế à, cũng được, cũng được,... Người trẻ các con đều có định hướng của mình mà."
Cơm nước xong, Tiêu Dương xung phong ra trận, lôi kéo Tiêu Quân vào bếp rửa chén. Để lại ba người ba Tiêu, Lâm Nhứ và Thẩm Bùi ngồi chờ trong phòng khách.
"Phòng đã dọn dẹp xong hết rồi, tối nay mấy đứa ở lại đi. Trễ thế này về nội thành cũng không tiện." Ba Tiêu nói.
Nhà họ Tiêu cách trung tâm thành phố A khá xa, khi bọn họ tới mất những hai giờ lái xe. Thẩm Bùi nhìn sắc trời bên ngoài, lại nghĩ đến khi nãy mình xúc động nên uống rượu, thế là gật đầu đồng ý.
Chỉ có điều nếu bọn họ ở lại, hắn và Tiêu Dương không thể chia phòng.
Nghĩ thế, Thẩm Bùi bị ba Tiêu nửa lôi nửa kéo lên lầu, vào phòng Tiêu Dương.
Kỳ lạ là, khi hắn mở cửa ra, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kì lạ. Hắn chưa bao giờ có, không nói rõ được là cảm giác gì.
Hắn ngồi xuống bàn học của Tiêu Dương, nhìn qua từng cuốn sách đặt trên kệ. Hắn tiện tay lấy một cuốn lật xem. Chữ viết của cậu khi còn là thiếu niên khá non nớt, nhưng được viết rất cẩn thận. Thậm chí Thẩm Bùi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cậu khi viết chúng.
Tấm ảnh kẹp giữa sách, Thẩm Bùi nhìn thấy một dòng chữ viết bằng bút máy trên mặt sau — Nhìn vào đôi mắt anh, em thấy mình trong đó / Em thấy thứ em có, và thứ em đang cần.
Người này, là ai?
Hắn đột nhiên nổi lên tò mò với bức ảnh này, còn chưa kịp lật nó lại đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Hắn đành cuống quít cất nó về chỗ cũ.
Tiêu Dương cầm quần áo đi đến nói, "Em lấy quần áo của anh em này, qυầи ɭóŧ là đồ mới, hai người... Chắc là không khác nhau lắm?"
"Cảm ơn." Thẩm Bùi không phát hiện cậu đang xấu hổ cỡ nào, bình tĩnh nói.
"Em tắm trước hay là anh…"
"Cậu tắm trước đi." Thẩm Bùi nói.
Mười phút sau, khi Thẩm Bùi đứng trong phòng tắm, hắn cảm thấy vô cùng hối hận với quyết định của mình.