Đầu đau muốn nứt ra.
Thẩm Bùi rất hiếm khi mất khống chế. Mãi cho đến khi ánh sáng chiếu vào nhà, hắn mới bắt đầu tìm thấy lí trí trong đầu mình. Chỉ là đầu óc hắn vẫn đang mơ màng, mọi thứ như cuộn vào nhau, làm đầu hắn đau muốn nổ tung.
Trong lúc đầu óc còn m.ô.n.g lung, kí ức tối hôm qua từng chút từng chút quay lại, nhưng không nhiều lắm. Hắn hầu như không nghĩ ra được gì hữu dụng, chỉ nhớ rõ đôi mắt Tiêu Dương khi đó--
Hắn đang làm gì?
Thẩm Bùi giật mình mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn trần nhà. Hắn nhớ đến đôi mắt phiếm hồng hôm qua, khoé mắt như kéo ra một vệt sáng.
Quyến rũ vô cùng.
Hắn cố gắng tìm kiếm trong đầu, sợ mình làm ra chuyện gì không thể cứu vãn. Hắn không phải người nằm dưới, nên cũng không thấy người mình có cảm giác gì. Nhưng ít nhất có thể xác định rằng hắn không có đánh dấu Tiêu Dương.
Thẩm Bùi nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như say rượu làm bậy rồi đánh dấu, mặc kệ là đối với hắn hay Tiêu Dương, đều là một chuyện vô trách nhiệm. Huống chi hắn vốn không muốn…
Thẩm Bùi xua tan những suy nghĩ rối rắm trong đầu, xuống giường tìm quần áo để thay.
Sau khi hắn và Tiêu Dương chia phòng, vì để thuận tiện hơn, quần áo của hắn đều được mang sang phòng cho khách. Chỉ có vài bộ đồ tây sang trọng vẫn còn treo trong phòng ngủ chính.
Hắn tùy ý tìm cái áo sơ mi mặc vào, mở cửa ra phòng khách.
Cửa phòng ngủ chính không khoá, chăn gối trên giường cũng được xếp gọn. Cả căn phòng trống trải, ngay cả hơi thở cũng có chút quạnh quẽ.
Tiêu Dương đi học rồi ư. Hắn nghĩ.
Hắn tìm thấy điện thoại mình để trên bàn trà, bèn đi vòng qua ngồi trên sô pha cầm điện thoại lên xem.
Vốn là muốn nhắn tin cho Tiêu Dương hỏi cậu đang ở đâu, song khi vừa gõ xong muốn gửi đi, hắn lại cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi.
"Chờ tối cậu ấy về rồi nói sau cũng được." Thẩm Bùi tự lẩm bẩm.
Hắn xoá đi dòng tin nhắn chưa gửi, tiện tay nhắn cho trợ lí báo nghỉ. Kết quả vừa cúp máy đã thấy một thông báo mới--
Anh Thẩm, đã dậy chưa? Trong người có khó chịu không? Hôm qua em thấy anh uống nhiều quá.
Người gửi: Hạ Thư
Vẫn ổn. Thẩm Bùi lạnh nhạt trả lời. Sau đó vứt điện thoại sang một bên.
Hắn đã quen Hạ Thư nhiều năm như vậy, không đến nỗi chẳng nhận ra đối phương muốn gì. Tuy hắn và Tiêu Dương xa mặt cách lòng, nhưng cũng đã đăng ký kết hôn, đã làm tiệc cưới, đã tuyên thệ…
Vừa nghĩ đến Tiêu Dương, Thẩm Bùi ẩn ẩn cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.
Hắn nhớ tới những hành động của bản thân hôm qua. Mặc kệ là cái hôn dài ban đầu hay cơn xúc động sau khi say, đều thật sự xuất phát từ sâu trong tim hắn. Không thể phủ nhận, Tiêu Dương thật sự… Thẩm Bùi lại thở dài, đưa hai tay lên che mắt.
Lòng chiếm hữu c.h.ế.t tiệt, tình tự khó kiềm đáng ghét.
Thẩm Bùi vốn định chờ Tiêu Dương về, hỏi xem hôm qua bọn họ có làm đến cuối hay không. Hắn phí cả nửa ngày trời suy ngẫm về quan hệ giữa hai người. Tiêu Dương vốn rất hợp lòng hắn, cũng không phải không thể thử một lần. Nếu họ thật sự đã làm, vậy thì hắn… vậy thì sau này hắn nên tốt với cậu hơn một chút.
Đầu tiên hẳn nên nói chuyện đàng hoàng, từ từ hiểu rõ đối phương… Sau đó, sau đó thì sao? Chỉ có thể đi theo cảm xúc thôi.
Quý ông họ Thẩm suy nghĩ cặn kẽ, cái gì mà "tất cả đều dựa trên giả thiết rằng Tiêu Dương không phải em trai của Tiêu Quân" đã bị hắn vứt lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Thế nhưng mãi đến khi mặt trời đã khuất bóng, mây đỏ chiếm đóng cả bầu trời, hắn vẫn chưa chờ được Tiêu Dương về nhà.
Trừ bỏ một lần nọ, Tiêu Dương chưa về trễ bao giờ. Nhưng hôm nay lại... Thậm chí không có tin tức gì.
Thẩm Bùi mở điện thoại ra rồi lại tắt, tắt rồi lại mở. Lịch sử trò chuyện với Tiêu Dương vẫn cứ dừng lại vào hôm qua.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa nhắn tin cho cậu: Đi đâu vậy, sao cậu vẫn chưa về nhà?
Một phút qua đi, Tiêu Dương vẫn chưa trả lời hắn.
Thẩm Bùi nhìn chằm chằm màn hình, một phút trôi qua, hắn vừa phỉ nhổ bản thân vừa quay về phòng làm việc.
Thư Tình gửi cho hắn tài liệu đã chỉnh sửa xong, Thẩm Bùi mở máy tính, nhìn lướt qua một lần, cuối cùng không nhìn nổi nữa.
Chẳng khác nào một cậu học sinh học từ vựng tiếng Anh, đọc tới đọc lui, học ra học vào, mãi vẫn không nhớ được chữ nào.