Chương 10

Cái quỷ gì cơ?

Anh trang hoàng phòng ngủ thế này là để lót đường cho tài hùng biện siêu phàm của mình đấy à?

Tiêu Dương lặng lẽ phán xét ba chữ "chứng lãnh cảm" trong lòng, cảm thấy thật là dở khóc dở cười.

"Không ngủ chung, ý là, chúng ta không ngủ cùng nhau, hay là..." Những từ ngữ mĩ miều phía sau cậu nói không nên lời, chỉ có thể đỏ mặt nhìn Thẩm Bùi.

Tất nhiên, đỏ mặt không phải vì cậu ngại ngùng gì, mà là vì đang cố nhịn cười.

Trước giờ cậu không biết Thẩm Bùi lại đáng yêu như thế, vì trốn tránh không muốn có quan hệ với mình mà lại nỡ bôi đen bản thân như thế.

"Đều có. Sau này tôi ngủ tạm phòng khách vậy." Thẩm Bùi nói xong bèn muốn xoay người đi.

"Thẩm Bùi!" Tiêu Dương dồn dập gọi.

"Còn việc gì à?"

Tiêu Dương há miệng thở dốc, như là muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên môi rồi lại nuốt vào. Thẩm Bùi quay đầu lại đối diện với đôi mắt đỏ bừng của cậu, như thể sắp sửa tràn ra nước mắt, không hiểu sao cảm thấy chói mắt vô cùng.

Trái tim hắn đột nhiên đập liên hồi, thình thịch thình thịch, giống như một giây sau sẽ chạy ra khỏi l*иg ngực.

Có phải mình làm vậy hơi quá đáng không?

Thẩm Bùi nghĩ thầm.

Mình...

Tiêu Dương nhỏ giọng nói, "Không có gì, anh chuẩn bị đi làm à?"

Hắn trả lời: "Ừ."

"Vâng, anh đi cẩn thận."

Nụ cười bây giờ lại không đẹp như lúc trước. Trước đây mỗi nụ cười của cậu đều ngọt ngào như kẹo trái cây. Bây giờ lại như nhỏ sáp, còn có chút đắng, cứng đờ khó coi. Giống như chỉ cần hắn xoay đầu một cái, cậu sẽ có thể rơi lệ ngay lập tức.

Hắn đang nghĩ cái gì vậy?

Thẩm Bùi cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu, như chạy trốn rời khỏi phòng ngủ, muốn xua đi biểu cảm mất mát của Tiêu Dương ra khỏi đầu.

Chắc hẳn là do tác dụng của chất dẫn dụ hôm qua vẫn còn tàn dư, mới làm hắn sinh ra cảm xúc như thế với Tiêu Dương.

Thẩm Bùi lặng lẽ biện minh cho bản thân như thế.

Cuộc sống của hai người sau khi kết hôn như một chén nước lã, không nóng không lạnh, chẳng mùi chẳng vị. Cùng lắm thì ngoại trừ sinh hoạt giường chiếu ra mọi thứ diễn ra rất hài hòa.

Tiêu Dương vẫn giống như trước kia, sáng sớm thì đến phòng thí nghiệm của đại học A, đến chiều xong việc về nhà thì tùy ý làm vài món ăn, sau đó thì về phòng đọc sách.

Thẩm Bùi thường xuyên về trễ, đa phần thời gian cậu đều ăn tối một mình.

Dù sao cũng là chuyện bình thường thôi, với cậu chẳng có gì to tát cả.

Nhưng đối với Thẩm Bùi mà nói thì là sự thay đổi rất lớn.

Tiêu Dương luôn để phần thức ăn cho hắn.

Vào lần đầu tiên kia, hắn vốn muốn mua đồ ăn ngoài giải quyết nhanh là được. Khi hắn nhìn thấy thức ăn vẫn còn độ ấm trên bàn cơm, thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Đồ ăn là món mà hắn thích, đáng kinh ngạc là hắn không ngờ Tiêu Dương sẽ để phần lại cho mình.

Sau đó, từ từ cũng thành thói quen, hắn sẽ nhắn tin báo cho Tiêu Dương một tiếng mỗi khi về trễ, lúc về nhà luôn có thể tìm thấy bữa tối hợp khẩu vị của mình trong l*иg giữ nhiệt.

Đôi khi tan làm đúng giờ, hắn và Tiêu Dương hai người ngồi hai bên bàn ăn, không ai nói gì ăn xong bữa tối, sau đó hai người ngồi ở hai góc phòng làm việc xem các loại văn kiện các nhau.

Cuộc sống bình đạm như thế đã muốn thấm vào trong tiềm thức của hắn.

Cho đến một hôm nọ hắn đột nhiên nghĩ đến, mới nhận ra không có gì làm người ta kinh ngạc bằng "sự thay đổi trong vô thức".

Đôi khi Thẩm Bùi sẽ cảm thấy kì lạ, Tiêu Dương nấu ăn không bao giờ cho hành.

Thẩm Bùi không thích ăn hành tỏi, cũng không thích cà rốt, nấm chỉ ăn mỗi nấm hương. Hắn còn không thích ăn nội tạng.

Nhưng rõ ràng hắn chưa từng nói với Tiêu Dương về sở thích hay thứ hắn ghét, vậy mà mỗi lần Tiêu Dương để lại bữa tối cho hắn đều luôn tránh đi thứ hắn không thích, thậm chí còn vừa lòng ngoài ý muốn.

Cũng không có gì không tốt.

Đôi khi hắn cũng nghĩ ngợi, cho dù hắn tìm được một omega tâm đầu ý hợp, có lẽ cuộc sống hôn nhân cũng thế này là cùng, nói không chừng còn chẳng tốt như Tiêu Dương.

Lại là Tiêu Dương.

Người nọ đúng là chỗ nào cũng phù hợp với mong đợi của hắn, như là phản chiếu lại hình mẫu trong lòng hắn vậy. Nhưng mỗi khi nhớ đến hôm đó Tiêu Quân vừa đe doạ vừa dụ dỗ, hắn đều có thể mạnh mẽ bóp c.h.ế.t những ý nghĩ bất chợt trong đầu từ trong trứng nước. Hắn đã từng tưởng tượng ra rất nhiều điều giá như, nhưng tất cả đều dựa trên giả thiết rằng Tiêu Dương không phải em trai của Tiêu Quân.