🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Ánh mắt của Giản Dục Hành ngẩng lên, ở cửa phòng họp, không biết từ lúc nào có một thanh niên Omega cao gầy đang đứng.
Người kia dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, thắt một chiếc cà vạt ngay ngắn, đang cúi đầu ghi chép gì đó vào tài liệu trong tay, thỉnh thoảng có người đi qua chào hỏi, cậu chỉ khẽ gật đầu, nhưng không đáp lại.
"Cậu ta?" Giản Dục Hành hỏi.
Omega này ít nói giống như một NPC không hoàn chỉnh, có thể giỏi đến mức nào chứ?
Nhưng mà... cậu ta rất đẹp, đôi môi lạnh lùng khẽ mím, giữa môi có chóp môi(*) xinh xắn, màu môi hơi nhạt.
(*)Dáng môi như môi trái tim.
Ngoài ra, khuôn mặt này tinh xảo đến mức không thể tìm ra chút khuyết điểm nào.
"Vào lúc này, thư ký Tống chắc chắn đang tính toán cách để gϊếŧ anh." Trợ lý của Giản Dục Hành nói thêm, "Muốn xé xác anh, người quản lý mới từ trên trời rơi xuống."
"Ừ."
"Ừm."
"Ừ."
Thư ký Tống lạnh lùng đáp lại những người đi qua, cây bút trong tay đang ghi chép một loạt chữ "cứu tui" trong sổ.
Thời điểm cậu xuyên sách không tốt gì cả, xem như đập mặt xuống đất(*) rồi, đúng lúc đυ.ng độ với nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách tại công ty.
(*) Hình ảnh minh họa
Giản Dục Hành, em trai của nhân vật công chính, kể từ khi cậu bước vào đã dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào mình, rõ ràng đối phương đã làm theo cốt truyện gốc, khóa chặt đối thủ của mình.
Alpha thật sự cao ghê, Tống Nhược Thần chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch thể hình giữa AO trong tiểu thuyết ABO như lúc này.
Đối phương có bờ vai rộng và rắn chắc, nhìn là biết chất lượng cao hơn Omega, chỉ một cái tát là có thể khiến cậu trở lại nơi sản xuất ban đầu.
Cậu ngồi xuống đối diện Giản Dục Hành, mở tài liệu trong tay ra che mặt.
Nhân vật chính bắt đầu họp, vừa đưa ra một số ý kiến về hội nghị thường niên sắp diễn ra, Giản Dục Hành đã giơ tay lên.
"Tôi không đồng ý." Giản Dục Hành nói, "Hội nghị thường niên của công ty là cơ hội tốt như vậy, không làm quảng cáo thì thật là đáng tiếc."
Quả thật, trùm nhân vật phản diện không hề kém cỏi, vừa mới từ trên trời rơi xuống đã nghi ngờ ý kiến của nhân vật công chính.
Tống Nhược Thần rụt người lại sâu hơn vào trong ghế, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, không dám chọc giận nhân vật phản diện này, chỉ dám lén nhìn.
Ánh mắt Giản Dục Hành lạnh lùng quét qua người cậu, cùng nhân vật công chính đã đấu khẩu vài lần về kế hoạch của hội nghị, bàn tay có khớp xương rõ ràng xoay cây bút máy.
"Nhị thiếu gia." Trợ lý bên cạnh Giản Dục Hành nói, "Thư ký Tống luôn ném cho anh ánh mắt khinh bỉ."
Trợ lý: "Anh cứ nói chuyện như thế với sếp cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ âm thầm hại anh. Anh nên biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều kẻ xấu."
Giản Dục Hành đưa mắt nhìn lướt qua Omega đối diện. Thư ký Tống rất yên tĩnh, ngón tay trắng như ngọc nắm chặt cây bút, vì nắm quá chặt mà đầu ngón tay đã hơi đỏ.
Khóe miệng Giản Dục Hành khinh thường nhếch lên: "Cậu ta không có can đảm đó."
Tống Nhược Thần mơ màng ghi chép biên bản cuộc họp.
Nhân vật công chính và Giản Dục Hành thuộc kiểu "vua không thấy vua", ý kiến của hai bên đã giao tranh vài lần, lời nói cũng trở nên khó nghe hơn.
"Nhiều người trong ban quản lý công ty đã lớn tuổi, họ không thích xuất hiện trước công chúng, cũng không thích những kế hoạch như của cậu." Nhân vật công chính nói: “Cậu cần phải khiến họ tức giận đến mức bị bệnh hay sao?"
"Vậy thì đúng rồi! Lớn tuổi thì nên nghỉ hưu." Giản Dục Hành nói, "Tôi kiên trì với kế hoạch của mình, trừ khi đại thiếu gia tìm người chôn tôi."
Nhân vật công chính: "Tôi không có ý đó..."
Vừa dứt lời, điện thoại kết nối với màn hình máy tính trong phòng họp của nhân vật công chính hiện lên một tin nhắn.
"Thông báo hóa đơn: Xin chào anh Giản, mộ đã được đào sẵn, người mua là Tống Nhược Thần, tổng cộng 50 triệu, hóa đơn đã được gửi đến email của anh."
Giản Dục Hành: "?"
Nhân vật công chính: "?"
"Thư ký Tống?" Nhân vật công chính nhíu mày, "Cậu đã mua... cái gì đây?"
“Thư ký Tống.” Giản Dục Hành lên tiếng, như cười nhưng không cười, “Cậu đang khıêυ khí©h tôi đấy à?”
Tống Nhược Thần: “…”
Cuộc họp tạm dừng, những nhân viên ủng hộ nhân vật công chính trong nguyên tác bắt đầu xì xào bàn tán—
“Quả không hổ danh là Thư ký Tống, vừa vào đã thể hiện uy quyền.”
“Thư ký Tống thậm chí chưa mở miệng, đã khiến nhị thiếu gia bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.”
“Nếu muốn chọc giận Tổng giám đốc Giản, trước tiên phải bước qua xác thư ký Tống, hừ.”
Tống Nhược Thần: “…”
Tôi có đồng ý cho anh ta bước qua chưa? Hả?
Hơn nữa, mấy người nói chuyện lớn tiếng quá rồi đấy! Đây không phải là thì thầm, mà là âm thầm bàn kế hoạch.
Giản Dục Hành cuối cùng cũng thu lại ánh mắt lơ đãng, nghiêm túc đánh giá người trước mặt. Tống Nhược Thần không trả lời câu hỏi của anh, chỉ lạnh lùng cụp mắt, như thể không hề đặt anh vào mắt.
Mới vào đã gây sự như vậy, không hề sợ, mạnh như thế sao?
Có lớp da xinh đẹp như vậy, lại còn là kiểu người v
ẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, liệu có thú vị hơn những đối thủ bình thường không đây?
Tiếng lòng của Tống Nhược Thần đang kêu gào thảm thiết.
“Anh ta đang trừng tao kìa, nhanh lên, nhanh lên, hurry up, giảm áp lực.” Tống Nhược Thần nói, “Quay lại, quay lại.”
[Kỹ năng đặc biệt đang hồi.]
[Thời gian quay lại bằng không.]
Tống Nhược Thần: “…”
[Hay là cứ thành thật một chút, cầu xin tha thứ?]
Không có thuốc hối hận để uống, Tống Nhược Thần chỉ có thể run rẩy ngẩng đầu lên.