Chương 2

Toàn bộ kho hàng có vẻ cũ kĩ, một mảnh đen kịt, ánh sáng lọt vào từ một vài ô cửa sổ nhỏ hẹp trở thành nguồn sáng duy nhất, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một đống đồ đổ nát chất đống.

Dịch Gia Mộc hơi hơi nheo mắt lại, rất nhanh đã quen thuộc với hoàn cảnh tối tăm trước mắt.

Vừa bước vào liền có thể cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt vây quanh cậu, tràn ngập đánh giá cùng vui vẻ, hiển nhiên có không ít người.

Chờ thấy rõ bộ dáng của cậu, không biết người nào nhẹ nhàng mà huýt sáo một cái.

Dịch Gia Mộc tầm mắt xoay chuyển, cuối cùng dừng ở phía trước.

Từ góc nhìn của cậu, một người nào đó đang ngồi ở vị trí cao nhất của đống đồ đổ nát, tâm nhìn vừa lúc rơi vào một chân của người đó.

Đôi bốt đen bằng da chất lượng, có lẽ để leo lên vị trí cao như vậy cũng không quá dễ dàng, nên không thể tránh khỏi mà dính không ít bụi đất. Áo khoác ngoài rũ xuống, vạt áo ở trong gió không có tiết tấu mà lay động.

Nửa người trên của đối phương hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, cho dù Dịch Gia Mộc thị lực tốt đến mấy, cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.

Đối phương cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cậu, tầm mắt như có như không, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Xem ra năm nay trò chơi này rất được hoan nghênh a.”

Nghe thấy ngữ điệu của đối phương, liền có thể tưởng tượng ra tâm tình người kia tựa hồ đang rất tốt.

Ngay sau đó, những người khác cũng cười theo.

Dịch Gia Mộc như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, thần sắc trên mặt lại có chút cảm khái.

Tổ chức này hoạt động vui vẻ giúp đỡ những tân sinh như cậu, hóa ra, người ở bên ngoài đều thích làm việc thiện như thế này sao?

Bộ dáng cậu không nói lời nào ở trong mắt những người khác, nhìn giống như đang bối rối vậy. Hơn nữa những Omega tự thân liền mang theo một loại thuộc tính ngoan ngoãn, vô hại, cái này làm cho đi ra cái kia vóc dáng cao nhịn không được nhìn nhiều hắn liếc mắt một cái, tựa hồ có chút không quá nhẫn tâm, ngữ điệu cũng khó được có chút ôn nhu: “Tiểu học đệ, em đã chuẩn sẵn sàng chưa?”

“ Ừm, đã sẵn sàng.” Dịch Gia Mộc gật đầu, cúi đầu ở trong túi sờ soạng hồi lâu, mới lấy ra một trăm tinh tệ đưa vào trong tay đối phương, “ Làm phiền học trưởng!”

Toàn bộ quá trình trên mặt cậu đều là một bộ biểu tình nghiêm túc, giống như đang tiến hành một cái nghi thức vô cùng thần thánh.

Tư Dực: “……” Cũng đâu cần phải trịnh trọng như thế.

Tùy tay đem đồng xu ném vào trong túi, cùng những đồng xu khác va chạm ở trong túi, nổi lên một trận thanh thúy tiếng vang.

Cậu ngẩng đầu nhìn người ngồi ở vị trí kia, ngữ điệu bình tĩnh mà tuyên bố : " Vậy, tính giờ bắt đầu đi.”

Vừa dứt lời, tiếng xì xào bàn tán ban đầu đột nhiên im bặt.

Dịch Gia Mộc không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, gắt gao ôm chặt ba lô treo trước người, vẻ mặt cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.

Một người vóc dáng cao lớn tên là Tư Dực, hôm nay không có việc gì mới lại đây đi xem náo nhiệt, lúc này đang ôm hai cánh tay dựa vào tường, rất có hứng thú mà muốn nhìn xem vị tiểu học đệ xinh đẹp này có thể chống được bao lâu, kết quả thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ kho hàng vẫn như cũ một mảnh gió êm sóng lặng hài hòa.

Tư Dực trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn người đang ở trong bóng tối.

Đây là có chuyện gì, sao không động thủ?

Tuy nói học đệ Omega này xác thật lớn lên ngoan ngoãn, nhưng theo hiểu biết của hắn về vị bằng hữu kia, người nọ cũng không phải là người sẽ dễ dàng động lòng trắc ẩn với người khác.

Người đang ngồi ở vị trí cao kia cũng đồng thời đứng lên.

Dịch Gia Mộc vốn đã cảnh giác, nghe thấy tiếng động cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy người nọ động tác uyển chuyển nhẹ nhàng trượt xuống từ trên đống đồ đổ nát, từng bước một tiến về phía cậu.

Bụi bặm cứ như vậy tầng tầng mà bay dưới ánh nắng nhàn nhạt, cuối cùng ngừng ở trước mặt cậu.

Theo bản năng mà ngẩng đầu, cậu rốt cuộc cũng thấy rõ ràng bộ dáng của đối phương.

Mái tóc đen nhánh, trong ánh sáng lờ mờ, lộ ra ánh xám nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài màu xanh băng bên cạnh là một nốt ruồi lệ chí yêu mị, bên tai là một đôi khuyên tai bằng hắc diệu thạch, dưới sự hỗ trợ của làn da quá mức trắng nõn, tản ra một loại cảm giác kinh tâm động phách bệnh trạng.

Người này rõ ràng là Alpha, nhưng lại làm Dịch Gia Mộc cảm thấy, so với Omega mà cậu đã từng gặp còn muốn xinh đẹp hơn.

Nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một cái.

Người này lớn lên thật là đẹp mắt.

Thấy tân sinh này cư nhiên như vậy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cố Dạ Sanh, mọi người bên cạnh đã sớm đã không còn bộ dáng cợt nhả lúc đầu, sôi nổi mà hút một ngụm khí lạnh.

Dựa theo những gì họ biết, người bày là đang ngại mình chết còn chưa đủ nhanh.

Cố Dạ Sanh đang suy nghĩ gì đó, lúc này cũng không quá lưu ý, đối diện với đôi mắt kia, mi tâm khẽ nheo lại.

Một lát sau, hắn rất chân thành hỏi: “ Cậu không sợ tôi sao?”

Ngay cả giọng nói cũng như châu tròn ngọc sáng, phảng phất câu lấy linh hồn nhỏ bé của cậu, mị hoặc cùng độc đáo.

Dịch Gia Mộc mờ mịt mà chớp chớp mắt: “Tôi sao phải sợ anh?”

Cố Dạ Sanh suy nghĩ một chút, hiểu rõ cười: “ Đúng vậy ha.”

Tư Dực nhìn hai người đối thoại như vậy không khỏi đứng thẳng người, trên mặt đều là kinh ngạc, hiển nhiên đối với loại phát triển này cảm thấy rất khó hiểu.

Hắn biết rõ dị năng của Cố Dạ Sanh là gì, không phải cậu ta đã nói hôm nay đến đây để “Chơi” mấy sinh viên năm nhất sao, còn chưa tính tới chuyện chậm chạp không chịu động thủ, đây lại là cái cốt truyện thần tiên gì vậy?

Thấy hai người vẫn như cũ nhìn nhau "đắm đuối", hắn nhịn không được ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Chỉ cón một phút.”

Nghe được thời gian sắp hết, với tư cách là người khiêu chiến Dịch Gia Mộc đương nhiên vui vẻ, nhịn không được bắt đầu cân nhắc tiêu 900 tinh tệ sắp kiếm được như thế nào. Nhưng về phương diện khác, những kinh nghiệm trong quá khứ đã dạy cậu rằng, càng gần tới hồi kết thì càng yêu cầu càng phải cẩn thận, vì thế thần kinh vốn đã cảnh giác của cậu nay càng căng chặt hơn.

Đúng lúc này, người trước mặt bỗng nhiên vươn tay tới, nhẹ nhàng đem cằm cậu nắm lấy.

Dịch Gia Mộc vốn nên tránh ra, nhưng vẻ mặt đối phương trừ bỏ tìm tòi nghiên cứu ra tựa hồ cũng không có ác ý gì, cậu nghi hoặc mà để hắn đùa nghịch.

Bàn tay tinh xảo trắng nõn, đầu ngón tay mang theo một cỗ lạnh lẽo, thời điểm lướt qua như một con rắn không có độ ấm, chậm rãi du tẩu trên sườn mặt cậu.

Dịch Gia Mộc minh bạch hành động này có nghĩa là gì, nhìn thần thái như suy tư của đối phương, không khỏi vô tội mà chớp chớp mắt.

Rõ ràng, Alpha xinh đẹp trước mặt này hẳn là dị năng giả hệ tâm linh, vì vậy liền không có gì lạ khi các quy tắc quy định rằng không có đánh nhau. Rất ít người có thể thức tỉnh loại dị năng này, tác dụng thực chiến rất mạnh, học sinh bình thường căn bản không có phương pháp nào để ứng đối. Chỉ là đáng tiếc, năng lực như vậy, lại không có bất kỳ tác dụng nào với cậu.

Hai người không coi ai ra gì, xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ.

Ai có thể nghĩ đến, Cố Dạ Sanh người từ trước đến nay không thích bất luận kẻ nào tiếp cận, lại ở trước mặt công chúng sờ soạng người khác?!

Tư Dực cũng xem đến ngây người, trong lúc vô ý liếc nhìn đồng hồ đang đếm ngược, lúc này mới nhớ tới: “Đã hết giờ.”

Cố Dạ Sanh nghe được hắn nói, bất động thanh sắc đem tay thu trở về, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một mạt ý cười nghiền ngẫm: “Chúc mừng tiểu học đệ, em đã thành công rồi.”

Hắn cười như vậy, thành công làm những người khác ở đây cảm thấy lưng lạnh một mảnh.

Tư Dực đi tới, từ trong túi móc ra một đống xu nhét vào trong tay Dịch Gia Mộc: “Đây là phần thưởng, cầm lấy.”

“Cảm ơn học trưởng.” Dịch Gia Mộc vừa nói vừa đếm từng xu một, cuối cùng tán thành gật gật đầu, “Số lượng chính xác.”

Tư Dực: “……” 900 tinh tệ mà thôi, chẳng lẽ bọn họ sẽ vì chút tiền này mà quỵt nợ sao?

Dịch Gia Mộc lễ phép tạm biệt bọn họ, thậm chí còn không thèm hỏi tên ai, cứ như vậy vui vẻ mà rời đi.

Cậu còn phải ra ngoài lấy lại Thứ Thứ của cậu chớ.

Tư Dực nhìn bóng người biến mất ở cửa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cố Dạ Sanh nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, nửa khuôn mặt chôn sau những ngón tay thon dài, thần sắc không rõ đang suy nghĩ cái gì.

Hầu như tất cả học sinh trong trường đều sợ Cố Dạ Sanh, và Tư Dực là một trong số những người hiếm hoi có thể giao tiếp bình thường với hắn.

Lúc này những người khác im như ve sầu mùa đông, hắn không chút để ý mà đi qua, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được hỏi: " Cậu làm sao vậy, không phải là coi trọng Omega đó rồi chứ?”

Cố Dạ Sanh thông qua khe hở ngón tay liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên: “ Cậu cảm thấy như vậy sao?”

Tư Dực vốn chỉ là thuận miệng trêu chọc, thấy thái độ hắn như vậy không khỏi ngạnh một chút: “ Đừng nói là thật đấy nhá?"

Cố Dạ Sanh tựa hồ là nghĩ đến chuyện gì, trong lúc nhất thời cũng không nói lời nào, qua hồi lâu mới đưa tay trên mặt buông xuống, rũ mắt nhìn lại, đầu ngón tay mơ hồ còn lưu lại xúc cảm ban nãy.

Bỗng nhiên, không rõ mà cười một tiếng: “ Tiểu học đệ Omega đó, thật thú vị……”

(•‿•)

-

Quán cà phê Blues nằm ở khuôn viên phía Tây, là nơi tụ tập yêu thích của sinh viên Sùng Tinh.

Cố Tu Thành dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi nhẹ nhàng nhả ra một làn khói, dáng vẻ này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thư sinh ngoan ngoãn của hắn, trong giọng nói lãnh đạm còn có một tia khinh miệt: “Cố Dạ Sanh lại đi ra oai phủ đầu với mấy tên tân sinh sao? Quả nhiên là phong cách của cậu ta, ỷ vào gia thế mà ở trong trường học tác oai tác phúc.”

Nói tới đây, cười nhạo một tiếng: “Bất quá chỉ là một tên khốn không cha không mẹ, tôi thật muốn nhìn xem, cậu ta còn có thể kiêu ngạo trong bao lâu.”

Trong số những gia tộc Dị Nguyên Sư, Cố gia cũng rất có địa vị. Đối với một gia tộc lâu đời có nhiều lĩnh vực, tranh đấu phe phái là một thứ luôn tồn tại. Thành thật mà nói, Cố Tu Thành cùng Cố Dạ Sanh hai người là anh em họ, nhưng mà hắn ta chỉ là chi thứ và có dã tâm cực đại, cho dù đối mặt với việc Cố Dạ Sanh sẽ trở thành gia chủ tương lai của Cố gia, ở Sùng Tinh việc hai người không có thiện cảm đã không còn là bí mật.

Cậu sinh viên tới truyền lại tình báo cung cung kính kính mà đứng ở nơi đó, lưng thẳng đứng, trước những lời nói không hề tình cảm, cơ thể không khỏi run lên.

“Lại nói tiếp, mỗi năm đều chỉ chơi đúng một trò chơi đó, cư nhiên còn chơi không chán.” Cố Tu Thành cười lạnh một tiếng, thấy người trước mặt chưa có ý định rời đi, đôi mắt hơi hơi nheo lại vài phần, “Như thế nào, còn có việc?”

Học sinh kia do dự một hồi, nói: “Hôm nay…… Có người nào đó từ cái kho hàng kia đi ra mà lông tóc không tổn hao gì.”

Cố Tu Thành tay đang bưng lên cà phê liền ngừng lại: “Người nào?”

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, thanh âm của học sinh kia không khỏi mà càng ngày càng thấp: “Là một tân sinh Omega, những khác…… thì không rõ lắm.”

Cố Tu Thành đầu ngón tay ở quai ly xoa xoa như suy tư gì đó: “Đi tra đi.”