Chẳng lẽ… là bởi vì thân phận của cậu? Là con trai duy nhất của nhà họ Lâm, ngay cả omega cũng có thể thừa kế công việc kinh doanh của của gia tộc, cho nên thân phận bên ngoài của cậu chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm.
Phải biết rằng nhà họ Lâm là gia tộc quyền lực nhất kinh đô ngoài nhà họ Đào, tài sản quân sự và thương mại của họ không thể coi thường.
“Được.” Đào Bạch Viễn gật đầu đồng ý, Lâm An đã trưởng thành, có thể tự quyết định mọi việc.
“Vậy chúng ta chính thức làm quen đi. Tám ngày tới tôi sẽ làm bác sĩ riêng của cậu, Đào Bạch Viễn.”
Đào Bạch Viễn duỗi tay về phía Lâm An, cách đối xử như vậy khiến Lâm An cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ không phải là bệnh nhân và bác sĩ, mà là bạn bè.
“Có phiền không nếu tôi gọi cậu là An An?” Đào Bạch Viễn thản nhiên rút tay lại, anh là một người không có quá nhiều du͙© vọиɠ, nhưng sự quen thuộc của anh lại khiến Lâm An, người vốn ẩn chứa nỗi sợ hãi xã hội, phải choáng ngợp.
Cho dù cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu cũng không thể từ chối vị bác sĩ vừa mới gặp này, chỉ có thể âm thầm khinh thường bản thân, sau đó nói: “Muốn sao cũng được.”
Đào Bạch Viễn cảm giác được chỗ nào đó trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại vô cùng, Lâm An hiển nhiên là ngoan ngoãn như vậy, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn bằng lòng nhận lấy cái tên gọi mình.
Vừa dễ thương lại đáng thương.
“Vậy An An, tôi sẽ bắt đầu công việc của mình, cậu chuẩn bị xong chưa?” Đào Bạch Viễn không biết, lúc này ánh mắt anh nhìn Lâm An tựa như muốn khiến người ta chìm trong hạnh phúc.
Sự chú ý của Lâm An bị hấp dẫn, khi Đào Bạch Viễn hỏi như vậy, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ bối rối nhìn Đào Bạch Viễn: “Chuẩn bị cái gì?”
Chỉ là bị cảm lạnh mà thôi, còn cần chuẩn bị cái gì nữa chứ?
Hai tay Đào Bạch Viễn luồn vào trong chăn bông, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm An cảm thấy thân thể mình bay lên không trung, ngay khi khí lạnh sắp ập vào người, Đào Bạch Viễn đã che chở người trong ngực sải bước đi vào phòng tắm, sau khi bật máy sưởi nhanh trong phòng tắm, không khí nóng thoát ra từ xung quanh còn không khí lạnh bị ép ra ngoài.
“Làm, làm cái gì?” Lâm An hoảng hốt nhìn chung quanh, đôi mắt tím như quả nho tràn đầy hoảng sợ.
Sự thay đổi đột ngột, cơ thể mất đi điểm tựa vững chắc khiến cậu chỉ có thể ôm lấy cổ Đào Bạch Viễn, hương thơm mát lạnh vốn mơ hồ ngày càng nồng đậm, khiến tuyến thể đặc biệt sau gáy omega nhảy lên, làm nổi bật cảm giác tồn tại.