Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Omega Mèo Con Rất Ngoan

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô đã nói chuyện với bác sĩ Đào! ! !!

Đào Bách Nguyên nhíu mày ấn trán, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hơi quen, mở hồ sơ trên tay ra, hai chữ đầu tiên đập vào mắt lại khiến vẻ mặt của anh trở nên hoảng hốt.

Lâm An…

Ba năm trước, em trai trên danh nghĩa mua chuộc người gϊếŧ anh, anh bị bắt cóc, lẽ ra anh phải chết ngay lập tức, nhưng vì bọn chúng tham lam muốn lấy tiền của Lâm An, nên đã đưa anh lên tàu yêu cầu một mình Lâm An đem tiền đến chuộc người.

Lâm An đến thật, đem theo tiền, nhưng bọn bắt cóc cầm dao muốn gϊếŧ anh, Lâm An liền chắn trước người anh kéo anh xuống nước, máu tươi có mùi pheromone kẹo trái cây ngọt ngào trộn với nước biển, lại nồng đến mức có thể dìm chết anh.

Lần đầu tiên anh không ghét hương vị ngọt ngào đó, chỉ ôm Lâm An bảo cậu cố chịu đựng, omega cả đời này luôn mạnh mẽ chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhưng cuối cùng không thể giữ lời.

Thú hình của Lâm An là mèo tai cụp, nho nhỏ, rất dễ thương, nó chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay anh, trên bụng có một vết thương sâu tận xương, toàn thân ướt đẫm trộn lẫn máu và nước…

Sau đó, anh dùng tốc độ nhanh nhất đưa em trai vào tù, nhưng không bao giờ có thể tìm về được một sinh mạng sống sờ sờ.

Như một sự trừng phạt dành cho bản thân, mỗi ngày anh chỉ có thể ôm thú bông mèo tai cụp làm từ lông rụng trước đây của Lâm An đi vào giấc ngủ …

Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao trên tay anh lại có một phần hồ sơ của bệnh nhân tên “Lâm An?”

Chẳng lẽ…

Tim Đào Bạch Viễn đập nhanh hơn, đột nhiên anh đứng lên từ chỗ ngồi sải bước đi về phía cửa phòng làm việc đang mở, hướng đến phòng bệnh quen thuộc.

Khi anh đẩy cửa ra nhìn thấy bóng người nằm trên giường quay lưng về phía mình, trái tim chợt rơi xuống đất.

Đúng rồi, chính là em ấy!

Anh đã trở lại, trở lại năm năm trước, lúc anh vừa mới gặp Lâm An! “Anh không cần phải làm vậy.” Lâm An cụp mắt xuống, lông mi dài trắng tinh phủ bóng lên khuôn mặt thanh tú của cậu.

Đào Bạch Viễn thấy hơi kỳ lạ rút bàn tay đặt trên đầu Lâm An về: “Sao vậy?”

Cảm giác đυ.ng chạm nhẹ nhàng biến mất, hơi ấm trong lòng cũng dần dần tiêu tán, Lâm An cảm thấy lạc lõng, thái dương dường như lại bắt đầu ngứa ran, nhưng cậu chỉ thản nhiên nói: “Tôi chỉ bị cảm lạnh thôi, đừng nhìn tôi với ánh mắt nuông chiều như vậy.”

Cậu cảm thấy công việc của vị bác sĩ này có lẽ là an ủi những bệnh nhân nặng hoặc sắp chết, ai có thể từ chối khuôn mặt tươi cười như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »