Nhưng mà, alpha trước mặt thì khác, mặt đất dài không giống alpha bình thường, khuôn mặt rất đẹp nhưng lại không có vẻ nữ tính, giống như một kiệt tác hoàn hảo nhất của Chúa.
“Ring…”
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên, cắt ngang lời xin lỗi sắp thốt ra khỏi miệng của Lâm An.
Đào Bạch Viễn cầm điện thoại di động lên, mắt tối sầm lại khi nhìn thấy tên trên điện thoại di động, lúc ngẩng đầu nhìn lên, anh liếc nhìn Lâm An nhẹ nhàng nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
“Được.” Trái tim trong lòng ngực Lâm An bình tĩnh lại, cậu chớp chớp mắt gật đầu với Đào Bạch Viễn.
Thật ngoan ngoãn.
Đào Bạch Viễn ước gì có thể ôm Lâm An ngoan ngoãn vào lòng, tâm trạng tồi tệ vừa nãy cũng nhanh chóng tốt lên rất nhiều.
Nhưng khi anh rời khỏi phòng bệnh, đôi mắt mỉm cười của anh biến thành một vũng nước tù đọng, sau đó anh trả lời điện thoại.
“Ai, anh Bạch Viễn, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại vậy.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại phàn nàn.
“Đào Khâu, nói việc chính đi.” Lại nghe thấy giọng nói của em trai nuôi một lần nữa, Đào Bạch Viễn vốn nghĩ rằng mình sẽ không có bất kỳ giao động cảm xúc nào nữa.
Nhưng anh vẫn đánh giá quá cao bản thân, đối mặt với người gián tiếp gϊếŧ chết Lâm An, anh không khỏi bộc lộ sự tức giận, mặc dù sẽ không mất bình tĩnh đến để lộ ra sự tức giận ra rõ ràng, nêu anh chỉ có thể làm mặt lạnh.
“Anh Bạch Viễn, khi nào anh về nhà, mấy ngày nữa là đại thọ của ông nội, anh có về không?” Như thể cảm nhận được sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn của Đào Bạch Viễn, giọng điệu của Đào Khâu trở nên chán nản.
Nếu không phải Đào Bạch Viễn đã nhìn thấy bộ mặt thật của người này ở kiếp trước, anh thật sự sẽ bị lừa, cho rằng người em nuôi thật sự rất buồn vì thái độ của mình.
“Chuyện về nhà để nói sau đi, tôi sẽ có mặt trong buổi đại thọ.”
Anh không muốn để omega nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương trong bệnh viện còn mình lại phải về nhà đối mặt với người em nuôi mưu mô này, cho dù có cha mẹ ruột của anh cũng ở nhà.
“Anh Bạch Viễn, cha mẹ và em rất nhớ anh, chuyện của nhà họ Đào, cho dù anh không muốn thì cũng nên trở về gặp họ, họ luôn mềm lòng với anh.”
Dường như Đào Khâu chân thành khuyên bảo anh, chính thái độ như này khiến cho cha mẹ nhà họ Đào yêu quý cậu ta, đồng thời cũng khiến Đào Bạch Viễn cảm thấy mình là một người thân rất đáng tin cậy.