Chương 10

Chỉ khi đó cậu mới thực sự cảm nhận được áp lực từ alpha, đồng thời cậu cũng nhận ra rằng alpha này có ảnh hưởng lớn thế nào đối với cậu.

Vừa được ôm, pheromone mà cậu luôn nghĩ sẽ không vượt khỏi tầm kiểm soát đã vì alpha mà háo hức thoát ra khỏi tuyến.

Lâm An khó có thể cưỡng lại loại xung động này, cậu vốn đã chịu đựng rất vất vả, cậu không ngờ bàn tay Đào Bạch Viễn xuyên qua quần áo bắt đầu vuốt ve dọc sống lưng của mình, khi chạm vào đốt sống cùng, cậu không khỏi kêu lên một tiếng. Pheromone không khỏi rò rỉ ra ngoài.

“Hừ!”

Mọi người người đều biết, mèo cảm thấy rất thoải mái khi được vuốt ve trên lưng và đốt sống cùng, phần da phía trên nơi đuôi mọc ra, là nơi rất nhạy cảm đối với mèo.

Được chạm dọc theo sống lưng như thế này, con mèo của người thân quen có thể sướиɠ đến mức lăn lộn tại chỗ, sau đó phát ra một âm thanh nhẹ nhàng mà quyến rũ.

Lâm An cong eo trong vòng tay Đào Bạch Nguyên, thân thể căng thẳng, có thứ gì đó lông xù nhô ra từ chiếc quần rộng thùng thình, nhanh chóng trượt qua cánh tay Đào Bạch Viễn.

Đào Bạch Viễn nhẹ nhàng nắm lấy vật nhỏ nghịch ngợm, khi ngửi thấy hương kroj trái cây quen thuộc, anh kinh ngạc nhìn Lâm An, người căng thẳng một lúc rồi cuối cùng cũng dịu lại.

Anh không ngờ Lâm An lại nhạy cảm như vậy, đó chỉ là vuốt ve cơ bản nhất, ít nhất những người khác có hình dạng động vật là mèo sẽ không quá xao động vì chuyện này.

Lâm An trong ngực Đào Bạch Viễn thở hổn hển hai tiếng, mới chậm rãi tỉnh táo lại, khi cậu chú ý đến thứ mà Đào Bạch Viễn đang cầm trong tay, khuôn mặt trắng nõn của cậu có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà đỏ lên.

“Xin lỗi, không ngờ cậu lại nhạy cảm như vậy.” Đào Bạch Viễn nói ra lời này, nhưng trong đó đại khái cũng không có bao nhiêu lời xin lỗi, bởi vì anh phát hiện mình rất thích Lâm An như thế này.

“Anh là bác sĩ!” Sao có thể không biết bộ phận nhạy cảm của bệnh nhân?

Lâm An xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống, quá mức xấu hổ, lần đầu gặp mặt đã bị người ta vuốt ve sướиɠ tới mức bật đuôi ra ngoài! Còn phóng thích pheromone!

“Tôi muốn kiểm tra phản ứng không chủ ý của cậu.” Đào Bạch Nguyên cố ý bỏ qua những lời phàn nàn của Lâm An rồi giải thích.

“Nhưng…” Lời nói của Lâm An bị mắc kẹt ở đó, cậu luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhưng việc bác sĩ kiểm tra phản ứng không chủ ý của bệnh nhân quả thực là chuyện bình thường.