Gần đến cuối năm, điều này khiến cho hai lão đại càng lúc càng bận rộn hơn, nhưng bất luận hai người có bận rộn như thế nào, thì vẫn phải có một người ở nhà để chăm sóc Hạ Yểu.
Trong đó, Kỷ Thời Tinh là người rảnh rỗi nhất, bình thường y luôn rất phiền muộn về tuổi tác, tính ra y so với Hạ Yểu thì nhỏ hơn một chút, hơn nữa y còn là một sinh viên của trường đại học.
Tuy nói rằng sinh viên năm tư không có giờ học thì không cần thiết phải lên trường, nhưng mà so với việc đến trường thì việc làm luận văn tốt nghiệp cùng việc đi thực tập quả thực là chiếm kha khá thời gian, chuyện thực tập thì rất dễ hoàn thành, nhưng vẫn còn luận văn tốt nghiệp quả thật làm khó y rồi.
Thời điểm cuối năm của những năm trước, người đàn ông này vẫn bận bôn ba bên ngoài, sau đó ngoại trừ nhớ nhung cùng hối hận vô cùng thì y đã sớm quên hết cái gì mà luận văn rồi, vậy nên bây giờ việc viết luận văn so với cái chết còn khó chịu hơn gấp bội.
Kỷ Thời Tinh cố gắng chịu đựng ngồi học trong giờ, lấy lại những kiến thức bản thân đã quên lãng, lúc này y đang tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào máy vi tính, ánh mắt cũng trở nên mờ dần, y nhắm mắt lại xoa bóp sống mũi cùng hai bên thái dương, suy nghĩ bản thân nên viết gì tiếp theo, thì cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra.
Mùa hè vào ban đêm cũng có chút lạnh, Hạ Yểu chùm một cái chăn mỏng, hai mắt mơ màng đứng ở trước cửa, mà cái chăn đó nhìn giống như là cậu tiện tay kéo theo nó, tùy tiện mà khoác lên một bên vai, còn vai còn lại thì để lộ ra ngoài, dáng vẻ hết sức tủi thân, khi ánh mắt cậu chạm đến chỗ Kỷ Thời Tinh, dáng vẻ của Hạ Yểu đầy đáng thương, đang định đi đến chỗ y, nhưng chỉ vừa đi được vài bước liền bị người đàn ông tiến lại ôm cậu vào lòng, bàn tay ấm áp kéo lại chiếc chăn đắp lên người cậu, bên tai liền nghe thấy thanh âm trách móc của y: "Sao không mang dép vào? Sao lại chạy đến đây, chân không lạnh sao? Đi thôi, anh ôm em về ngủ."
"Không, không muốn về phòng." Hạ Yểu nằm trong lòng y mà nắm lấy cổ áo Kỷ Thời Tinh, lắc lắc quả đầu rối tinh rối mù của mình, "Anh lừa tôi, nữa đêm vô tình tỉnh dậy đã không thấy người đâu..."
Thanh âm mềm mại mang chút giọng mũi khiến cho người đàn ông nháy mắt trở nên mềm lòng, mặc dù Hạ Yểu vẫn chưa nói hết câu, nhưng Kỷ Thời Tinh đã hiểu ý của cậu.
Bảo bối xinh đẹp mềm mại đang có ý muốn trách y sao không cùng cậu ngủ đây mà.
Người đàn ông không kìm nén tình yêu trong lòng mình nữa, y cúi đầu hôn lên ngực của bảo bối, đôi môi nóng rực cũng đặt nụ hôn lên trán cùng gò má của Hạ Yểu, "Xin lỗi bảo bối, bây giờ anh cùng em ngủ có được không?"
"Không được." Hạ Yểu không chút do dự mà từ chối, cơn buồn ngủ khiến đôi mắt mèo của cậu đã đỏ lên, nhưng tinh thần Hạ Yểu rất cứng rắn, lại có chút ủy khuất mà dùng ngón tay chọc chọc vào ngực người đàn ông, "Anh đã gạt tôi nhiều lần rồi, chỉ cần tôi ngủ thì anh sẽ lại rời đi."
"Cho nên tôi không buồn ngủ, tôi sẽ ở lại chỗ này cùng với anh."
Thanh âm yếu ớt cùng chút gì đó đáng thương hoàn toàn đã thu phục được Kỷ Thời Tinh, y không hiểu sao bản thân lại có chút buồn cười về người yêu đang nằm trong lòng mình, y cùng Lạc Dĩ Tạ gần đây rất bận rộn, nhất là hắn, trước đây do ở nhà chăm sóc Hạ Yểu, nên luôn gác công việc sang một bên, bây giờ không thể không đi giải quyết, cho nên trong nhà chỉ còn y với cậu, ban ngày y vẫn một mực chăm sóc cậu, đến tối sau khi Hạ Yểu ngủ thì Kỷ Thời Tinh lại đi viết luận văn, nhưng không nghĩ đến việc bảo bối lại cảm thấy buồn phiền như vậy.
Kỷ Thời Tinh rất áy náy cùng tự trách, lại không quên hưởng thụ sự lệ thuộc của người yêu, hai mâu thuẫn mãnh liệt bắt y phải lựa chọn, một là ôm người yêu vào thư phòng, nhưng mà sofa trong này lại quá nhỏ, sẽ khiến cho người yêu nằm không được thoải mái, điều này làm cho người đàn ông có chút do dự, "Bảo bối về giường nằm sẽ ngủ ngon hơn chứ? Chỗ này ngủ không thoải mái đâu."
"Không muốn." Hạ Yểu lần nữa cự tuyệt Kỷ Thời Tinh, y cúi đầu nhìn người trong lòng đang rất kiên định không biết phải làm sao, đang định mang người yêu đặt lên sofa, thì cậu lại kéo áo y một cái, "Tôi, tôi không muốn ngủ trên sofa."