Theo tiêu chuẩn của các câu lạc bộ mà nói, thì chắc chắn sẽ kém xa các giải đấu chuyên nghiệp, mà cuộc thi đấu bao gồn sáu hiệp, mỗi hiệp khoảng chừng ba phút.
Sau khi hai tay đấm chuẩn bị xong, trọng tài lập tức giơ cao tay lên, "Hiệp thứ nhất, chuẩn bị!"
Theo động tác tay rơi xuống của trọng tài, một cô gái tóc vàng ăn mặc hở hang đi lên, cô gái giơ cao một tấm biển, cái mông không ngừng đung đưa lên xuống, đó là một cô gái thỏ.
Sau khi cô thỏ đi qua, âm thanh của trọng tài cũng lập tức vang lên, "Go!"
Một tràng pháo tay vang lên, cùng với tiếng hò reo lập tức xuất hiện, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi hơn bao giờ hết.
Mà Hạ Yểu ở trên đây không vui chút nào, thậm chí hốc mắt đã ửng đỏ lên, cậu vừa mới nhìn thấy cô thỏ ném cho Lạc Dĩ Tạ một ánh mắt quyến rũ, mà hắn cũng nhìn lại cô gái đó, điều này càng làm cho Hạ Yểu khó chịu hơn.
Cậu cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, chóp mũi cảm thấy có chút cay cay, cậu đột nhiên không muốn quan tâm hắn nữa, nhưng ánh mắt vẫn một mực dán chặt lên người của hắn.
Lạc Dĩ Tạ ung dung chặn đứng mọi đường tấn công của Jony, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía Jony mà đánh.
Mắt thấy đối phương sắp chặn được đòn đánh của mình, người đàn ông cũng không hoảng, chỉ nhếch môi một cái, dưới tiếng reo hò liền tung ra đòn tiếp theo, các bắp thịt căng chặt lại tạo ra lực đạo rất mạnh, trong tiếng reo hò, hắn có thể mơ hồ nghe thấy giọng cậu kêu một tiếng "anh".
Tiếp theo là thanh âm của cú đấm va chạm vào xương cốt, sau đó một đấm đầy uy lực tiếp tục được giáng xuống.
"A a a a a a a!" Cả khán đài như muốn nổ tung trước những tiếng reo hò.
Hạ Yểu vốn đang khó chịu nhưng cũng bị hấp dẫn bởi cảnh trước mắt, hơn nữa tầm nhìn rất rộng lớn khiến đầu óc của Hạ Yểu được kí©h thí©ɧ, cậu thấy thân thể của người đàn ông rất hoàn mỹ, mồ hôi nhỏ giọt chậm rãi rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ, cậu cảm thấy hắn không chỉ đẹp trai, mà dưới ánh đèn kia, càng thêm chói mắt hơn bao giờ hết.
Hạ Yểu cũng không kiềm chế được mà hòa theo đám đông bắt đầu reo hò.
Bời vì Lạc Dĩ Tạ thật sự quá ư là đẹp trai.
Sau đó là hiệp thứ hai, rồi hiệp thứ ba... Mỗi hiệp, Lạc Dĩ Tạ càng thể hiện xuất chúng hơn, vậy nên càng khiến Hạ Yểu càng kích động hơn.
Hạ Yểu kích động nhìn về phía sàn đấu, đột nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt mèo lập tức sáng lên kèm theo chút gì đó xấu hổ, cậu liền mở cửa phòng ra, bên ngoài có mấy người vệ sĩ đang đứng đó, nhưng người này cậu đã gặp qua rồi, Hạ Yểu cắn cắn môi, tùy ý đến bên một người, sau đó thấp giọng thì thầm với người đó, người kia liền rời đi.
Nhưng rất nhanh người vệ sĩ đó đã trở lại, chỉ thấy người đó đưa cho Hạ Yểu một cái túi, cậu đỏ mặt nhận lấy nó, cũng không quên nói cảm ơn người vệ sĩ, sau đó hệt như con thỏ con bị dọa sợ mà chạy vào bên trong phòng.
Hạ Yểu ôm lấy túi, mặt không ngừng đỏ lên, cậu cắn chặt răng, run rẩy mở túi ra, lấy bộ quần áo từ bên trong ra, sau đó chui vào phòng vệ sinh mà mặc nó vào.
Đám người vẫn không ngừng hò hét, bọn họ không biết nên gọi tay đấm mới này là cái gì, nhưng mà họ đã dựa theo số của tay đấm đó mà nói, vừa hay người này xếp hạng thứ mười một, vì vậy đám đông liền gọi hắn là "Eleven".
Tiếng reo hò không ngừng cổ vũ tay đấm mới.
Tiếng còi của trọng tài cuối cùng cũng vang lên, hiệp cuối đã kết thúc, trọng tài nắm lấy tay Lạc Dĩ Tạ giơ lên, sau đó theo quy tắc mà nói, "K.O! Chúng ta chào đón người chiến thắng mới nào, Eleven!"
Những tiếng hét chói tai ở dưới khán đài không hề ảnh hưởng đến Lạc Dĩ Tạ, hắn ngước mắt nhìn về phía căn phòng trên lầu, tức lúc bắt đầu hiệp thứ tư, trong lòng hắn đã có chút bất an, cho nên bây giờ hắn đang rất muốn nhìn thấy Hạ Yểu.
Nhưng mà giờ phút nào hắn lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Yểu qua cửa sổ, điều này càng làm Lạc Dĩ Tạ lo lắng hơn.
Hắn hất tay trọng tài ra, không thèm quan tâm những tiếng hét phía nói với hắn rằng "Thêm một trận nữa", hắn chỉ chăm chăm rời khỏi sàn đấu hướng về căn phòng trên lầu.
Tiếng bước chân của Lạc Dĩ Tạ rất gấp gáp, tim hắn thật sự muốn nhảy ra ngoài, hắn liền kéo mặt nạ xuống, thuận tay vứt nó xuống đất, bởi vì hắn đã dùng sức quá nhiều cho cuộc đấu mà mồ hôi không ngừng rơi xuống, nhưng hắn không bận tâm đến nó, bây giờ hắn chỉ muốn mong chóng nhìn thấy Hạ yểu.
Khi nhìn thấy vệ sĩ vẫn còn đó, lòng hắn mới dịu đi một chút, nhưng môi vẫn mím chặt lại như cũ, trực tiếp mở cửa phòng ra, nhưng nhìn căn phòng trống rỗng lại khiến nội tâm Lạc Dĩ Tạ sôi lên lần nữa, sự tức giận đã nhanh chóng thiêu đốt chút lý trí còn sót lại của hắn, hắn không thèm quan tâm sự khác lạ của căn phòng, "Tôi bảo các ngươi trông coi người mà?!"