Hạ Yểu bị hôn cho đến mơ hồ, không còn chút sức nào để giãy giụa, nước miếng cũng chảy ra từ khóe miệng, lúc lâu sau Lạc Dĩ Tạ mới thả môi cậu ra, để cậu tựa đầu lên vai hắn mà thở hổn hển, cho đến khi cậu điều chỉnh được hô hấp, Lạc Dĩ Tạ mới thả người Hạ Yểu xuống, tiếp đến liền ôm cậu đến ghế ngồi.
"Anh..." Ở nhà thì có thể ôm để ăn cơm, nhưng mà bên ngoài cũng vậy thì thật sự khiến Hạ Yểu phải đỏ mặt.
Nhưng mà mông cậu liền bị hắn vỗ một cái nhẹ lên, thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống: "Ngồi yên, đừng làm loạn."
"A." Mông bị đánh làm cho Hạ Yểu trở nên ngoan ngoãn, Lạc Dĩ Tạ múc một chén canh, sau đó nhẹ nhàng thổi vài hơi cho nguội bớt rồi mới đưa đến trước mặt Hạ Yểu: "Ăn từ từ thôi."
Hạ Yểu ngửi thấy mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ bát canh, tinh thần lập tức hồi phục, hai mắt cậu trở nên sáng rực, việc này khiến Lạc Dĩ Tạ càng hài lòng hơn, hắn hôn lên mặt cậu một cái: "Yểu Yểu thật ngoan."
Lúc hai người ăn xong chuẩn bị về thì trời đã sập tối rồi.
Lạc Dĩ Tạ nhanh chóng chuẩn bị áo khoác, lúc hai người chuẩn bị đi về, hắn liền đưa chiếc áo khoác đã chuận bị sẵn cho Hạ Yểu mặc vào, chắc chắn rằng cơ thể cậu sẽ không bị lạnh, hắn mới cùng cậu bước đến chỗ đậu xe, nhưng gần đến chỗ đậu xe, Lạc Dĩ Tạ không nghĩ rằng bản thân sẽ đυ.ng phải người quen, thân thể lập tức phản ứng nhanh hơn não bộ, kéo Hạ Yểu ra phía sau lưng mình.
"Anh?"
"Im lặng."
Giọng nói của hai người vang lên cùng lúc, đây là lần đầu tiên Hạ Yểu thấy Lạc Dĩ Tạ như vậy, liền lập tức ngoan ngoãn, lúc này ánh mắt của hắn cũng gắt gao nhìn người đàn ông đang bước đến.
"Dĩ Tạ, lâu rồi không gặp."
Người đàn ông đang bước đến kia có dáng vẻ rất đẹp, mà đẹp nhất chắc là đôi mắt đào hoa kia.
Đuôi mắt hơi xếch lên một chút, đôi lông mày làm người đàn ông kia càng có khí chất nam tính hơn, cộng thêm với ngũ quan tinh tế, vóc người chuẩn chỉnh cường tráng, khiến cả người đàn ông toát lên khí chất tao nhã cùng cao quý.
Rõ ràng đây là một người đàn ông phong độ tao nhã, nhưng tai trái lúc nào cũng mang một chiếc bông tay màu tím, khi ánh sáng chiếu lên chiếc bông tai ấy làm cho khí chất của người đàn ông không còn nho nhã như vậy.
Mà lúc này, người đàn ông đang nở nụ cười đi về phía Lạc Dĩ Tạ mà chào hỏi hắn, nhưng đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia không hề nhìn về phía hắn, mà là đang nhắm thẳng vào người phía sau lưng hắn.
Điều này làm cho Lạc Dĩ Tạ càng căng thẳng hăn, con ngươi cũng đã trầm xuống: "Đã lâu không gặp, thiếu gia Lê."
"Aiz, sao ba chữ thiếu gia Lê lạnh lùng quá vậy." Người đàn ông được gọi là thiếu gia Lê cười lên một tiếng, ngón tay đặt lên chiếc bông tai bên tai trái, "Không định giới thiệu về người đằng sau sao?"
"Không." Lạc Dĩ Tạ luôn nhìn chằm chằm người đàn ông kia, hắn lắc đầu một cái, lời nói của hắn rất nghiêm túc, nhưng mà nó cũng không có chút uy hϊếp nào với Lê Việt Chi, vậy nên Lạc Dĩ Tạ cũng lười so đo với người đàn ông, "Người yêu đang bị bệnh, nên không tiện đâu."
"A, vậy à." Lê Việt Chi cố tình kéo dài thanh âm, anh dường như suy nghĩ gì đó, liền thu hồi ánh mắt, tỏ ý bất mãn nói, "Tôi còn có việc, hẹn gặp lại nha."
"Ừ, hẹn gặp lại."
Cho đến khi bóng dáng của Lê Việt Chi hoàn toàn biến mất, Lạc Dĩ Tạ mới miễn cưỡng an tâm quay đầu lại nhìn Hạ Yểu ở phía sau, lúc này trong miệng Hạ Yểu dường như đang ngậm gì đó, vừa nhìn thấy Lạc Dĩ Tạ quay đầu lại, cậu vội vàng dùng tay che miệng mình lại.
"Đừng che lại, anh thấy rồi." Lạc Dĩ Tạ nhíu mày, tay đưa đến trước mặt Hạ Yểu: "Nhả ra."
"A, không muốn..." Nhìn bàn tay trước mặt, Hạ Yểu liền lắc đầu một cái, đồng thời cắn chặt răng, lúc Lạc Dĩ Tạ định cạy miệng cậu, cậu đã lập tức nuốt nó xuống, sau đó há miệng ra, "Không có gì mà."
"Chậc, khi về sẽ xử tội em."
"A..."