Chương 2: Gặp người định mệnh

Tác Giả: A Gia Toa Đích bút ký

Bởi vì sự tình vô cùng cấp bách, nên khi vừa xuống máy bay, bọn họ liền trực tiếp chạy tới bệnh viện. May mà bà được cấp cứu kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch, hiện tại đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bọn họ cũng không có biện pháp thăm hỏi.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới thả lỏng một hồi Diệp Vãn lại muốn khóc. Cả hai đưa Trình Diệc về khách sạn trước, hai người thì trở lại bệnh viện.

Trình Diệc bởi vì lo lắng cho bà ngoại cơ hồ cả đêm hôm qua đều không ngủ, nhưng bây giờ hắn cũng không thấy buồn ngủ bao nhiêu, càng không có tâm tình chơi di động, cứ như vậy ở khách sạn chờ Đại ba cùng Tiểu ba trở về.

Tới buổi chiều, cả hai rốt cuộc về khách sạn, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

" Tiểu Bảo, ta và Đại ba con tính toán trong khoảng thời gian này hai người sẽ ở lại tỉnh X để chiếu cố bà ngoại con" Tiểu ba tựa đầu vào ngực Trình ba, có chút trầm trọng nói.

" Tình trạng của bà ngoại chuyển biến xấu sao ạ?"

" Bác sĩ nói nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm mấy tháng" Trình ba sợ Diệp ba không khống chế được cảm xúc, tiếp lời" Vốn dĩ ở bên đây có chi nhánh câu lạc bộ của ta, Tiểu ba con thì tính toán hướng trường học xin nghỉ dài hạn"

" Chúng ta chính là không yên lòng con, huống chi con còn vừa mới phân hoá thành Omega. Ta tính cho con tới trường ở đây làm học sinh trao đổi. Cả gia đình sẽ tạm thời ở đây một thời gian, con cảm thấy thế nào?"

Trình Diệc không nghĩ đến hai người sẽ đưa ra quyết định như vậy, nhưng nhìn tình trạng của bà ngoại. Đại ba cùng Tiểu ba đều hy vọng có thể bồi bà đi xong đoạn đường cuối cùng này, hơn nữa chính mình cũng không biết nên mở miệng chuyện mình là Omega với Lâm Hoà Triệt như thế nào, trước tiên ở bên đây một thời gian cũng không tồi.

Tự hỏi một hồi, Trình Diệc đồng ý, cứ làm theo an bài của hai người là được.

Ban đêm, Trình Diệc đem chuyện mình qua trường khác làm học sinh trao đổi nói cho Lâm Hoà Triệt, vốn dĩ đã hẹn trước sẽ cùng nhau chơi bóng rổ, cuối cùng lại không đi được.

Lâm Hoà Triệt cũng từng gặp qua bà ngoại của Trình Diệc, là một người rất hoà ái, đối xử với mình rất tốt. Tuy rằng hơi luyến tiếc Trình Diệc, nhưng hắn biết trình trạng của bà cũng không thể kéo dài thêm nữa. Lâm Hoà Triệt chỉ có thể nhờ Trình Diệc chuyển lời vấn an của hắn đến bà ngoại.

Ai, trận bóng rổ mong đợi lâu như vậy, phỏng chừng phải khiến nữ sinh trong trường thất vọng rồi. Đợi thật lâu mới đến cuối tuần, vậy mà giáo thảo lại bị trường khác bắt cóc, Lâm Hoà Triệt chửi thầm.

Động tác của Trình ba cũng thực nhanh, thủ tục làm học sinh trao đổi rất nhanh đã được làm xong. Đến thứ ba Trình Diệc liền đến trường cao trung trọng điểm ở tỉnh X làm học sinh trao đổi. Hành động của Trình ba đã nói lên rằng, chỉ cần có tiền là mọi chuyện đều easy.

Buổi sáng hôm nay mới 6 giờ, Trình Diệc đã bị Tiểu ba đánh thức, mơ mơ màng màng mà đánh răng, mặc quần áo, đến tận khi ngồi vào bàn ăn sáng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

" Sớm như vậy mà đã bắt con rời giường, tối hôm qua con sửa sang lại phong muộn lắm mới đi ngủ a" Trình Diệc bắt lấy cánh tay của Tiểu ba, đôi mắt long lanh như có như không thể hiện ra sự oán giận của mình.

" Ta cũng chịu thôi a, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi làm học sinh trao đổi vẫn nên để lại ấn tượng tốt với các lão sư trong trường thì hơn" Diệp ba bị Trình Diệc manh đến hỏng rồi, nhưng là rất có nguyên tắc thúc giục hắn mau tới trường.

Bọn họ hiện tại ở ngôi nhà hai tầng kiểu tây trước đây Diệp ba sống khi chưa kết hôn, cách trường của Trình Diệc rất gần. Ngày hôm qua Đại ba trở về bên kia thu thập một ít đồ vật mang qua đây, thuận tiện xử lý một ít việc của câu lạc bộ.

Trình Diệc cùng Tiểu thì ba sửa sang hơn nữa ngày mới có thể dọn sạch sẽ ngôi nhà này, trang hoàng lại giống như ngôi nhà bên kia của bọn họ, làm đến cả người đều vô cùng mệt mỏi.

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng tới 6 giờ rưỡi Trình Diệc vẫn lên xe, cùng Tiểu ba tới trường.

Diệp ba mang theo Trình Diệc đi đến văn phòng giáo viên, lúc này chủ nhiệm tạm thời của hắn là Ngô lão sư đã chờ sẵn bên trong.

Ngô lão sư là một nữ Beta trung niên ôn nhu, có thể thấy được năng lực nghiệp vụ rất mạnh, không bao lâu liền đem sự việc của Trình Diệc an bài thoả đáng. Cuối cùng Diệp ba cũng yên tâm đem con trai mình giao cho Ngô lão sư, dặn dò Trình Diệc vài câu liền đến bệnh viện.

Ngô lão sư hướng Trình Diệc ôn hoà cười, nói" Em là Trình Diệc phải không, hiện tại vừa vặn tiết tự học buổi sáng vừa tan, cô đưa em đi làm quen lớp học"

"Vâng, cảm ơn lão sư"

Trình Diệc lấy bộ dáng của một học sinh ngoan nhìn lão sư, nhưng trên thực tế hắn trừ bỏ thành tích, cũng không có chỗ nào giống một học sinh ngoan ngoãn nghe lời.

" Không cần, lại nói nhìn bộ dáng này của em vừa thấy chính là một đứa trẻ ngoan, nội quy trường cũng chắc không cần cô nói đi. Hơn nữa em còn là Omega, trong ban chúng ta vừa vặn cũng có mấy Omega, ngày thường em cũng có thể cùng các bạn ấy giao lưu, kết bạn,...."

Ai, Trình Diệc thở dài, vị lão sư này nói cũng nhiều quá đi, đến khi nào mới kết thúc đây.

" Hảo, đây là lớp học của em, ban của cao trung năm ba"

Trình Diệc nghe đến đây liền lên tinh thần, cuối cùng cũng kết thúc!

Ngô lão sư dẫn hắn vào lớp " Cả lớp trật tự! Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh trao đổi mới đến, chính là bạn học kế bên cô đây. Em ấy sẽ ở đây học tập một khoảng thời gian, em giới thiệu về mình một chút đi"

Trình Diệc tuy là đối mặt với một lớp hơn ba mươi gương mặt xa lạ, nhưng một chút cũng không luốn cuống. Hắn mỉm cười một cái sau đó mở miệng.

" Chào mọi người, tớ là Trình Diệc, 17 tuổi, đây là lần đầu điên tớ tới đây, hy vọng những ngày sau mọi người có thể giúp đỡ tớ nhiều hơn"

Sau khi Trình Diệc giới thiệu xong, không biết ai vỗ tay đầu tiên theo sau đó là một tràn tiếng vỗ tay nối đuôi nhau vang lên, còn có người khe kẽ nói nhỏ, bọn họ cho rằng tiếng vỗ tay có thể che dấu thanh âm của mình, ai ngờ Trình Diệc đứng trên bục vẫn nghe được rõ ràng.

"Oa----- nam sinh này đẹp trai quá"

" Cao quá, chắc tầm 1m8 đi"

" Đúng là đẹp thật a, vậy có phải lớp trưởng chúng ta không giữ nổi danh hiệu giáo thảo nữa hay không"

.........

Nữ sinh ở đây đúng là level cao hơn nhiều so với nữ sinh trường hắn, ở trước mặt hắn mà còn có thể nói mấy câu này, đúng là mỗi trường mỗi vẻ.

Nếu để những nữ sinh đó biết được suy nghĩ của Trình Diệc bọn họ nhất định sẽ khóc thút thít nói.

" Không phải chúng ta level không cao bằng bên đó, chúng ta cũng rất muốn nói, nhưng đại ca à ngài có cho chúng ta cơ hội đâu mà nói!!" (T ^ T)

Từ nhỏ Trình Diệc đối với mấy lời này đã nghe đến mòn lỗ tai, thậm chí hắn còn đáp lại " Không cần khen nữa a, lại khen nữa tớ liền biến thành con công bảy sắc mất"

Bởi vì lời nói của hắn trong lớp lại phát ra một trận cười vang, có thể thấy được học sinh trong lớp này vẫn là tương đối thân thiện.

" Hảo"

Ngô lão sư bắt đầu lên tiếng" Nếu mọi người đều đã nhận thức nhau, như vậy nhất định phải giúp bạn ấy càng nhanh hoà nhập với lớp. Cô tính sẽ để em ngồi cạnh lớp trưởng, nếu có gì cần giúp cứ hỏi em ấy, em cảm thấy thế nào"

" Vâng, em không có ý kiến"

" Vậy Sầm Cẩn, em trước mang Trình Diệc đi lấy sách đi"

Cái gì? Sầm Cẩn!

Trình Diệc kinh ngạc nhìn nam sinh đang đứng lên kia, cùng ảnh chụp bệnh viện đưa giống nhau như đúc.

Bệnh viện bởi vì bảo hộ quyền riêng tư, trừ bỏ ảnh chụp, sẽ không tiết lộ tên họ cùng tin tức liên quan ra ngoài. Nhưng ai bảo hắn cùng Sầm Cẩn có độ xứng đôi 100% làm gì, không thể nghi ngờ, Sầm Cần này chính là Sầm Cẩn kia.

Trình Diệc nhìn chằm chằm Sầm Cẩn vẫn không nhúc nhích, Sầm Cẩn cũng không lên tiếng, cứ như vậy để cho vị bạn học mới đến này nhìn cho đủ. Nữ sinh trong lớp trên khuôn mặt lộ ra nụ cười chúng ta đều hiểu, chắc hẳn là đã coi trọng lớp trường của các cô đi.

Nhưng Trình Diệc lại hoàn toàn giống như các cô tưởng tượng.

Tên này nhìn qua không có tí cơ bắp nào, phỏng chừng là đánh không lại hắn. Như thế quái nào độ xứng đôi giữa hai người là 100% được, quả nhiên tin tức tố gì đó đúng là không đáng tin.

Có lẽ ghét bỏ trong mắt Trình Diệc quá rõ ràng, Sầm Cẩn rũ mắt, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn nhanh chóng che giấu tâm tình của mình.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Trình Diệc vội vàng nói " Xin lỗi, cảm thấy cậu có chút quen mắt, chúng ta đi lấy sách đi"

" Được, vậy cậu đi theo tôi" Sẩm Cẩn cười ôn hoà nói với Trình Diệc.

Khó trách mọi người đều kêu hắn là giáo thảo, diện mạo này không làm giáo thảo cũng hơi phí. Tính cách cũng không tồi, không bởi vì hành vi của mình mà sinh khí, Trình Diệc ở trong lòng cảm thán.

Nhưng sau đó Trình Diệc hối hận, tính tình tốt cái rắm, Sầm Cẩn thế nhưng là một tên bụng dạ hẹp hòi, tâm so với tiểu nhân còn đen hơn.

Trên đường, Trình Diệc cho rằng Sầm Cẩn sẽ giới thiệu một chút về trường học cho hắn biết, ai ngờ hắn trong toàn bộ quá trình đều không mở miệng. Ngay cả khi Trình Diệc chủ động mở miệng hắn cũng không thèm để ý!

Trình Diệc nghĩ có phải hành vi khi nãy của hắn làm Sầm Cẩn thấy mình bị mạo phạm hay không, cho nên Trình Diệc liền vội vàng giải thích với Sầm Cẩn, nhưng không nói ra nguyên nhân chân chính.

Nhưng khiến cho Trình Diệc tức giận là, Sầm Cẩn mặc ngoài nói không có việc gì, nhưng chính là vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn.

Sầm Cẩn chính là cố ý xem nhẹ lời nói của Ngô lão sư là giúp hắn nhanh chóng hoà nhập với trường mới, mỗi khi Trình Diệc chủ động hỏi một vấn đề, hắn vẫn sẽ luôn lễ phép cười, sau đó nói" Thực xin lỗi, tôi hiện tại còn có việc"

Dẫn đến bây giờ Trình Diệc đối với trường mới này còn mù mờ chẳng biết gì. Hắn tức giận không chịu được, chẳng phải chỉ nhìn nhiều hơn một chút thôi sao, Trình Diệc nhìn vị trí kế bên cười lạnh một tiếng, ngươi nghĩ không có ngươi lão tử sẽ không có cách nào hoà nhập sao.

Trình Diệc liền trực tiếp ôm một chồng sách tới văn phòng giáo viên. Nhìn bản tên của mỗi người rồi xác định ai phụ trách môn nào của lớp hắn, đều sẽ cầm sách tới hỏi tiến độ bài học của từng người một.

Nếu có vấn đề cụ thể cần hỏi hắn có thể đi hỏi nam sinh Omega ngồi phía trước, bởi vì nam sinh đó đối với hắn quá nhiệt tình, nếu lướt qua nam sinh đó đi hỏi người khác tổng cảm thấy hơi kì.

Sau khi đã hỏi hết lão sư của các môn, Trình Diệc quay trở lại lớp.

Hắn vừa bước vào liền thấy được cảnh Sầm Cẩn kiên nhẫn mà trả lời vấn đề của nam sinh ngồi phía trước, ha, hiện tại liền có thời gian, giỏi thì bận việc nữa đi. Trình Diệc nhịn không được trợn trắng mắt.

Thật vất vả mới tan học, Trình Diệc liền cùng các bạn học mới quen chào tạm biệt nhau xong liền ra về.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới trường mới, cho nên Đại ba đón hắn tan học thuận tiện nhìn một chút tình huống của hắn.

" Tiểu bảo, hoàn cảnh mới như thế nào, thích ứng được không?"

Đại ba vừa hỏi xong Trình Diệc liền nghĩ tới Sầm Cẩn, hắn chỉ có thể cạn lời. Nhưng trừ bỏ Sầm Cẩn những người khác trong lớp đều khá tốt, Trình Diệc cũng không muốn vì một Sầm Cẩn mà khiến Đại ba lo lắng, liền nói" Rất tốt, mọi người đều thân thiện, không chỉ giúp con theo kịp chương trình học ở bên đây còn hẹn nhau chơi bóng rổ"

" Hảo hảo hảo, ta cùng Tiểu ba con liền an tâm rồi. Đêm nay chúng ta tính toán sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc bà ngoại con, cơm chiều đã được A di làm tốt, nhớ ăn"

" Con biết rồi"

Về nhà, Trình Diệc liền ném mình lên giường, lăn qua lăn lại cũng không khiến mình dễ chịu bao nhiêu, nhìn sổ tay Omega mà Tiểu ba đặt ở đầu giường. Vì hắn đối với kiến thức liên quan đến Omega thực sự một chữ bẻ đôi cũng không biết, Tiểu ba hắn liền mua một đống sách cho hắn bổ sung kiến thức.

Nhưng nội dung trong sách thực sự quá vô vị, cuối cùng Trình Diệc quyết định đi dạo quanh tiểu khu giải sầu. Chính mình mấy ngày nay tới đây đều chưa đi dạo xung quanh đâu.

- ----------

Về xưng hô, mình sẽ giải thích một chút cho các bạn đỡ rối.

Diệp Vãn= Diệp ba= Tiểu ba

Trình ba= Đại ba