Chương 48: Nóng bỏng tay

“Thu Thu, cậu lại muốn ra ngoài à?” Đường Bất Điền tiện mồm hỏi.

Tước Thu gật đầu: “Tôi sẽ về trước khi đóng cổng.”

Theo mức độ quan tâm của mấy Alpha này, cậu không thể nói thẳng rằng mình muốn tới chợ đen, bằng không bọn họ sẽ lo sốt vó lên mất.

Tước Thu giả dạng giống lần trước, trên đường không gây chút chú ý nào, khi sắp ra khỏi cổng trường cậu khẽ sờ túi áo, nói nhỏ: “Đừng ra ngoài vội, đằng sau chúng ta có cái đuôi đó!”

Morfa lắc lư hai sợi râu, dùng râu dụi vào ngón tay của Tước Thu ý bảo mình đã biết. Tước Thu buông tay, ánh mắt lơ đãng liếc về sau, khi thấy bóng dáng màu trắng đang cuống quít ẩn náu thì khoé miệng khẽ nhếch.

Cậu không bận tâm đến người đang theo dõi mình, ngẩng đầu ưỡn ngực lao như bay ra khỏi cổng trường quân sự và đi thẳng đến chợ đen. Tuy khoảng cách từ trường quân sự đến chợ đen không xa cũng chẳng gần, nhưng phải băng qua vài ngã tư cùng những khúc đường khuất mắt, cậu chỉ cần cắt đuôi ở mấy chỗ đó là được.

Tước Thu tính toán xong thì bước nhanh hơn, khi còn cách chợ đen một con phố, lợi dụng ngã tư đông đúc cậu lẩn vào dòng người đổ xô.

Người theo dõi Tước Thu vội vàng rẽ vào ngã tư đuổi theo nhưng bị dòng người chặn lại, cậu ta tính chen thẳng vào đám đông nhưng nghĩ tới thân phận mình thì đắn đo, cuối cùng đành bỏ cuộc. Cậu ta nôn nóng chờ đám đông tản bớt, muốn đuổi tiếp thì bóng dáng Tước Thu đã sớm biến mất dạng, cậu ta không khỏi giậm chân tiếc nuối.

Tước Thu đè thấp mũ, đến một góc vắng người, dòm xung quanh thấy không ai đuổi theo mới để Morfa đi ra, “Được rồi, giờ đã an toàn.”

Quầng sáng trắng dịu nhẹ loé lên, một Alpha vóc người cao to bỗng xuất hiện.

Morfa vừa ra ngoài là táy máy tay chân với Tước Thu. Cậu ta lặp lại chiêu cũ, ôm cậu vào lòng với lý do y chang lần trước: “Đi thôi nào, bạn trai nhỏ của tôi.”

Ở thế giới này, hình thể của Tước Thu quá mức nhỏ nhắn, bị một người cường tráng như Morfa ôm thì cả cơ thể gần như bị cậu ta che lấp.

Tước Thu bĩu môi, hờ hững hỏi: “Sao cậu không gọi tôi là mẹ nữa?”

“Vì giờ chúng ta là đôi tình nhân mà, nếu con gọi mẹ thì phải thêm từ ‘nhỏ’ đằng sau nữa nhỉ? Mẹ nghĩ coi nếu để người ngoài nghe thấy thì họ sẽ nghĩ thế nào đây?”

Morfa mỉm cười cúi đầu, chóp mũi gần chạm đến tóc Tước Thu, nói khẽ: “Bọn họ sẽ nghĩ, ‘ôi chao, hóa ra đôi tình nhân Beta kia là mẹ kế con chồng à? Dám tằng tịu sau lưng chồng và cha mình cơ đấy!?’.”

“Mẹ à,” Giọng Morfa rất trầm, giống như phát ra từ l*иg ngực khiến lỗ tai của Tước Thu thoáng tê dại, “Con không ngại gọi đâu, nếu đây là mong muốn của mẹ.”

Tước Thu nghe mà vành tai đỏ bừng, không hiểu sao tên nhóc này có thể nói ra mấy lời đó. Cậu tức giận, “Nếu cậu còn cợt nhả như vậy thì hãy biến thành con sâu lông, rồi ngoan ngoãn ở trong túi áo tôi đi.”

Cậu hy vọng Morfa sẽ kiềm chế chút, đừng nói mấy lời thô tục làm hoen ố quan hệ mẹ con trong sáng của hai người nữa, nhưng rõ ràng Alpha tham lam không muốn buông tha miếng thịt đã dâng đến tận miệng.

Morfa di chuyển hai tay từ bờ vai xuống eo, cong khuỷu tay là có thể ôm trọn vòng eo thon thả của Omega.

Trông thấy có người đi tới, cậu ta còn cúi đầu gọi thân mật: “Cục cưng à~”

Đợi người đi khuất thì cậu ta lại ghé sát tai Tước Thu, vừa nói vừa phun khí nóng nhuộm đỏ vành tai trắng nõn của cậu.

“Sao lại cợt nhả? Con đang rất nghiêm túc mà.”

Càng đến gần chợ đen thì càng đông người, Tước Thu không tiện né khỏi Alpha, đành tức giận trừng mắt liếc cậu ta.

Nhìn đôi mắt màu vàng vốn thánh thiện ngây thơ giờ lóng lánh ánh nước vì hờn dỗi tức giận, Morfa không khỏi thở gấp, bụng dưới cũng nôn nao, cậu ta không kìm được mà dùng sức ôm Tước Thu chặt hơn.

Đây là người thuộc về ta, vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi tay ta.

Ánh mắt của Morfa tối lại.

Nhưng Tước Thu vẫn hồn nhiên không biết nguy hiểm đang lặng lẽ bao trùm, cậu chỉ thấy eo bị siết chặt rất khó chịu, muốn Morfa nới lỏng ra chút.

Lúc này Alpha đang chìm trong u mê mới sực tỉnh, vội vàng buông lỏng vòng tay nhưng vẫn ôm cậu vào trong ngực. Đây chính là bản năng đã khắc sâu trong gen của loài bướm – giống như lúc giao phối, con bướm đực sẽ tìm đủ mọi cách thu phục bướm cái vào dưới đôi cánh mình, cậu ta cũng muốn khóa chặt Tước Thu trong ngực mình bằng mọi cách.

Morfa nhìn chằm chằm mái tóc màu vàng của Tước Thu mà thất thần.

Bọn họ vừa tới chợ đen thì Tước Thu cảm giác bầu không khí có chút khác thường. Thấy hai người đến, Alpha bò tót và Alpha cá sấu canh chừng ở đầu hẻm liếc nhau, sau đó xoay người chạy như muốn gấp rút báo tin cho ai đó.

Tước Thu nhíu mày, tình huống giống như có người muốn giăng lưới bắt mình vậy, nhưng trực giác cậu không cảm nhận được sự nguy hiểm nào.

“Lạ nhỉ?” Tước Thu khó hiểu lẩm bẩm.

“Chúng ta có cần quay về không?” Morfa hỏi.

Tước Thu do dự, nhưng cuối cùng cậu chọn tin vào trực giác của mình. “Cứ vào thôi, dịch dinh dưỡng mua lần trước dùng hết rồi, lần này phải tranh thủ bán nhiều hơn.”

Hai người rảo bước tới đầu chợ thì bất chợt có một đám đông Alpha xông tới, vọt đến bao vây xung quanh bọn họ.

Tước Thu và Morfa lập tức căng thẳng, nhất là Tước Thu, cậu hoài nghi không lẽ dự cảm của mình mất nhạy rồi sao?! Nhưng bất ngờ là những Alpha này không phải đến gây sự, mà muốn mua thuốc xoa dịu của Tước Thu.

“Là đôi tình nhân Beta hôm trước!”

“Thuốc xoa dịu kia là của bọn họ hả? Tôi đã đợi ở đây gần chục ngày rồi đó, cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đợi được!”

“Nghe nói còn hiệu quả hơn thuốc xoa dịu bán trong bệnh viện nữa, mà giá có năm trăm tệ thôi!”

“Bán thuốc xoa dịu cho tôi đi! Tôi xin cậu đấy!”

“Đệch, đừng có chen lấn!”

“Sao phải bán cho các người? Ai mà không chờ cả chục ngày chứ?!!”

“Tránh ra! Đừng chắn đường!”

Hai người liếc nhau, hơi bối rối trước tình huống trước mắt. Sao mới vài ngày không đến mà đã thành ra thế này rồi?! Bọn họ chưa hoang mang xong thì càng lúc càng có nhiều người nghe tin chạy đến. Con phố vốn chật hẹp nay chật như nêm cối, xô đẩy nhau chen lên trước như thuỷ triều.

Thoáng chốc xung quanh Tước Thu và Morfa đã vây kín người, không khí hết sức ngột ngạt vì gió chẳng lưu thông được. Tước Thu thấy tình hình không ổn vội nháy mắt ra hiệu với Morfa, Morfa hiểu ý hắng giọng hô to: “Trật tự! Không cần biết các người muốn mua gì, nhưng nếu còn chen lấn thì chúng tôi không bán nữa.”

Nếu quát tháo chẳng giúp được gì thì lời đe dọa của Morfa như đánh thẳng vào chỗ đau của bọn họ. Bọn họ liều mạng chen lên trước chẳng phải muốn giành được thuốc xoa dịu sao? Giờ Morfa bảo nếu chen thì không bán, thế là cả đám lập tức ngoan ngoãn không xô đẩy nữa.

Morfa tiếp tục giải tán đám đông: “Tất cả lùi về sau, không được lấn vào đây!”

Thấy bọn họ đứng yên chẳng chịu nhúc nhích, cậu ta lại nói: “Không tránh ra đúng không? Vậy không bán thuốc cho các người!”

Dứt câu còn tỏ vẻ muốn dắt Tước Thu bỏ đi. Đám đông người này đẩy người kia lui ra, hiện trường nhốn nháo như ruồi mất đầu mới dần ổn định đôi chút.

Đợi tình hình yên ắng, Tước Thu mới bớt chút thời gian tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng lần trước cậu bị người ta chê là lừa đảo, chẳng ai thèm mua còn dè bỉu nói cậu bán thuốc giả này nọ. Hôm nay thì được săn đón nhiệt tình, chắc chắn có chuyện gì đó mà cậu không biết.

Cậu nhìn đám người, tinh mắt phát hiện Ô Hải nên vẫy tay gọi ông ta.

Trong đám đông liên tục có những tiếng “Ồ”, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị Alpha được “Beta” gọi tên, bọn họ không thể không ngoan ngoãn nhường đường cho Ô Hải, sợ mình cản đường sẽ gây ấn tượng xấu với “Beta”.

Tước Thu bảo Morfa che chắn, còn mình thì kéo Ô Hải sang bên cạnh hỏi chuyện: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao bỗng dưng nhiều người đòi mua thuốc xoa dịu vậy?”

Ô Hải thấy Tước Thu còn nhớ mình thì xúc động run run, lắp bắp nói: “Mấy, mấy ngày trước tôi đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện hai mạch tinh thần rối loạn đã được chữa khỏi. Bệnh, bệnh gen đang ở mức nguy hiểm nặng đã giảm xuống mức trung bình.”

“Bác sĩ… bác sĩ hỏi tôi sao mới đó mà khống chế tốt vậy? Tôi nhớ trong thời gian này chỉ uống thuốc xoa dịu của cậu thôi, mọi người nghe tôi kể xong thì đều đến chợ đen chờ cậu.”

Nghe Ô Hải lắp bắp giải thích, Tước Thu mới vỡ lẽ: hoá ra trải nghiệm của bản thân Alpha này vô tình giúp cậu quảng cáo thuốc, mới khiến nhiều người đổ xô đến giành mua như vậy.

Tước Thu đang nghĩ ngợi, chợt nghe Ô Hải cất giọng cảm kích: “Cảm ơn cậu, thật lòng cảm ơn cậu đã bán thuốc xoa dịu tốt như thế cho tôi, nếu không tôi đã…”

Ô Hải không kìm được mà nghẹn ngào, giơ tay quẹt nước mắt, trịnh trọng cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với cậu: “Mẹ tôi đã ban cho tôi sinh mệnh đầu tiên, còn cậu đã cho tôi sinh mệnh thứ hai.”

Đối với người cùng đường như ông ta, thuốc xoa dịu của Tước Thu không khác gì ơn tái sinh.

Một Alpha chịu sự dày vò của bệnh gen nửa đời người, chưa từng nghĩ sẽ có ngày thoát khỏi bệnh gen, dù bệnh gen vẫn cần kiểm soát nhưng ít ra đã có cách chứ không đến nỗi hoàn toàn mất hy vọng.

“Tôi bán thuốc, ông trả tiền. Cơ hội là do chính ông bắt lấy, ông phải cảm ơn bản thân mới đúng.” Tước Thu đáp.

Cậu cũng không thích bị người khác coi là đấng cứu thế, vì nó sẽ khiến cậu do dự khi chọn rời bỏ thế giới này. Dù Tước Thu hiểu lòng biết ơn ấy hết sức đơn thuần, không pha chút tạp chất nào.

Sau khi nắm rõ mọi chuyện, Tước Thu bước lên vỗ nhẹ lưng Morfa rồi nói nhỏ: “Cậu mang Alpha kia tìm chỗ ít bị chú ý đi, ở đây để tôi xử lý.”

Morfa nhìn đám đông đang nôn nóng chờ đợi, do dự: “Nhưng mà…”

“Yên tâm, thuốc xoa dịu trong tay tôi, nếu ai dám hành động lỗ mãng thì đừng hòng mua được.”

Tước Thu nói cũng có lý, tuy Morfa lo nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cậu. Cậu ta đưa ba lô cho cậu rồi dẫn Ô Hải rời khỏi đây trước.

Việc bọn họ rời khỏi không gây xôn xao lắm vì ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tước Thu, nói đúng hơn là đổ dồn vào thuốc xoa dịu của cậu.

Bọn họ nhìn chằm chằm ba lô trên tay của Tước Thu đầy thèm muốn, dù không nghe rõ hai người nói gì nhưng nhìn vào động tác thì biết trong đó là thuốc xoa dịu.

Những ánh mắt nóng rực nhìn Tước Thu không chút e dè, ánh mắt khao khát của những Alpha và Beta đó giống như ánh mắt của những con sói đang đói bụng trông thấy miếng thịt béo ngậy ngon lành, sẵn sàng lao tới giành giật bất cứ lúc nào.

Đừng nói Omega, dù là Alpha lâm vào tình huống bị một đàn sói bao vây như vậy chắc chắn sẽ hoảng loạn, nhưng Tước Thu thì vẫn bình tĩnh thong dong tựa như người bị bao vây không phải cậu vậy.

Nguyên liệu hữu hạn, tuy số thuốc xoa dịu chế ra nhiều hơn lần trước nhưng tổng cộng chỉ có 50 lọ – cung không đủ cầu. Tước Thu không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Tôi không biết nhiều người muốn mua thuốc xoa dịu của tôi như vậy, lần trước tôi mang theo có mười lọ nhưng suýt nữa không bán được nên lần này chỉ mang theo năm mươi lọ thôi.”

Nghe cậu nhắc đến chuyện lần trước, những người có mặt đủ hai lần chột dạ cúi đầu vì thấy hơi quê.

Có người đến mua lần đầu, chưa hiểu rõ ngọn ngành thì mạnh dạn hỏi: “Đông thế này mà có 50 lọ thôi thì bán sao đây?!”

Vấn đề vừa nhóm lên thì đám đông chen chúc lập tức sôi trào, nhốn nháo tranh nhau nói, sợ mình không giành được suất mua.

“Hàng ít, ai trả giá cao thì người đó được thôi! Nói chuyện bằng thực lực đi!”

“Tôi trả một ngàn tệ đế quốc! Bán cho tôi đi!”

“Tôi trả hai ngàn, gom hết nhé!”

“Tôi, tôi trả ba ngàn!”

“Bốn ngàn!”

“Năm ngàn tệ đế quốc! Đừng ai giành với bố!”

Chỉ trong thời gian ngắn mà giá của thuốc xoa dịu vốn được Tước Thu bán năm trăm tệ đã đôn lên tới mức một Alpha bình thường, chẳng hạn như Ô Hải không thể nào mua nổi.

“Tôi ra giá mười lăm nghìn tệ đế quốc!” Cho đến khi có người hô to câu này giữa đám đông hỗn loạn thì trò hề này mới được đẩy lên cao trào.

Tước Thu bất ngờ, không thể hiểu nổi, cậu định giá thấp là muốn cho mọi người đều mua được. Sao giờ bọn họ lại chê rẻ, đua nhau đẩy giá lên chi vậy?

Mà theo cậu quan sát thì chẳng ai ngoại lệ cả.

Tước Thu hiểu tâm lý mong muốn có được thuốc, nhưng vì vậy mà đôn giá cao như thế làm gì? Dù cuối cùng mua được với giá trên trời, nhưng vốn dĩ bọn họ không cần tốn nhiều tiền vậy cũng mua được mà!?

“Tôi chỉ bán giá năm trăm tệ đế quốc thôi. Còn những ai vừa nâng giá, thật xin lỗi, hôm nay tôi sẽ không bán thuốc xoa dịu cho mấy người.” Tước Thu nói.

Đám đông hét giá đến mặt mũi đỏ bừng, quay sang chất vấn cậu: “Vì sao chứ?! Không phải ai trả giá cao nhất sẽ mua được sao?!”

“Thì đó! Buôn bán là để kiếm tiền, chúng tôi bằng lòng cho cậu cơ hội này, sao cậu còn không biết điều thế hả?!”

“Tôi sống đến nay đã mấy chục năm, chưa từng thấy trường hợp đòi giá thấp bao giờ, đúng là mở rộng tầm mắt.”

Tước Thu không đáp mà im lặng nhìn đám người đang kích động biểu đạt sự phẫn nộ và khó hiểu. Cậu không thể để mặc ai hét giá cao là được hàng, vì như vậy sẽ hại người mà chẳng lợi ta.

Từ khi chế thuốc xoa dịu, Tước Thu mới biết việc chế tạo thuốc xoa dịu này chẳng hề khó khăn gì cả, làm vài lần, nắm vững tỷ lệ pha trộn thì ai cũng chế được thôi.

Sở dĩ thuốc đắt là vì nguyên vật liệu khan hiếm, các Omega trong trường quân sự cung cấp thuốc xoa dịu cho trường học, mà trường chỉ trả cho 400 tệ. Tuy chất lượng có hơi thấp nhưng sau khi bị tuồn ra ngoài, giá thuốc ở thị trường chợ đen lại đôn lên tới 700 tệ đế quốc. Giá thuốc xoa dịu bán trong bệnh viện thì càng đắt đỏ hơn nữa.

Gom hết mọi chi phí thì một lọ thuốc xoa dịu Omega bán trong trường giá không thể vượt quá 400, càng đừng nói tới các quý tộc nắm giữ đồn điền, vốn liếng còn ít hơn nữa.

Vốn ít mà bán giá cao, Tước Thu không dám tưởng tượng lợi nhuận trong đó khổng lồ đến mức nào. Nói cách khác, ngay từ đầu nhóm Alpha và Beta chịu tra tấn của bệnh gen kia không cần bỏ ra cái giá đắt đỏ như vậy để mua thuốc xoa dịu.

Bất kể những người này nói gì, Tước Thu vẫn kiên định với lập trường của mình: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không bán cho những ai hét giá, dù các người có đợi bao nhiêu ngày đi nữa.”

Đám người đôn giá không phục nhưng chẳng thể làm gì cậu, tuy chợ đen không có an ninh, gϊếŧ người phóng hỏa ở đây cũng không sao, nhưng nó lại bảo vệ quyền tự do giao dịch của người mua và người bán, nên bọn họ không thể ỷ vào vũ lực để ép buộc ai.

Tước Thu đặt quy định xong thì ban an ninh trật tự chợ đen đã tới và cảnh cáo bọn họ phải tuân theo quy tắc mà người bán đặt ra, nếu không sẽ bị ghi vào sổ đen, không được phép vào chợ nữa.

Hết cách, bọn họ đành ngoan ngoãn phối hợp, tự giác lùi về sau nhường chỗ cho người khác.

Nhóm người đôn giá vừa ủ rũ rời đi thì xung quanh bỗng thoáng đãng hơn rất nhiều, người ở phía sau lập tức lấp vào chỗ trống. Bọn họ không xô đẩy như lúc đầu nữa nhưng vẫn cố gắng chen lên phía trước, sợ mình không giành được thuốc xoa dịu thần kỳ.

Tước Thu kéo khóa ba lô, thuốc xoa dịu bên trong vừa lộ ra đã dấy lên trận xôn xao không nhỏ.

Có người mắt sắc phát hiện màu sắc thuốc xoa dịu của hai lần không giống nhau, “Sao lần trước là màu xanh lục mà lần này lại là màu vàng tươi? Liệu có vấn đề gì không?”

Người nọ vừa hỏi xong, Tước Thu còn chưa đáp thì anh ta đã bị mọi người khịa: “Nếu sợ thì đừng mua, đỡ ghê, bớt đi một suất thôi nhường cho tôi nhé!?”

“Lần trước cũng tại do dự không dám mua, mà tôi bỏ lỡ đồ xịn. Giờ ai nói gì tôi cũng kệ, nhất định phải mua bằng được!”

“Đúng thế, nếu cậu sợ thì đừng mua, vắng mợ chợ vẫn đông.”

Ăn xong đống gạch đá thì người kia cũng biết mình lỡ mồm, e dè dòm sắc mặt của Tước Thu và hối hận ngậm miệng lại.

Tước Thu cũng không để bụng mà còn giải thích: “Bởi vì nguyên liệu sử dụng của hai lần không giống nhau, lần trước chính là… khụ, hoa cát. Do màu sắc dịch chiết xuất gen khác nhau, nên khi thuốc chế ra sẽ có thay đổi nhất định. Thuốc xoa dịu mà các vị mua trước kia, màu sắc cũng đâu tương đồng phải không nào?”

Có người trả lời: “Đúng nhưng không có khác nhiều vậy, phải nhìn kĩ mới thấy.”

Tước Thu ngẩng đầu nhẩm đếm số người đang xếp hàng, ước chừng năm mươi người, cậu nói: “Tôi biết mọi người đều muốn mua hết thuốc, nhưng nếu vậy thì ai ăn ai nhịn? Thế nên hôm nay tôi sẽ bán cho mỗi người một lọ, mọi người cứ đem về dùng thử, thấy có hiệu quả thì mai ra mua tiếp, còn không ổn thì cũng đỡ tốn tiền oan.”

Những người này cuồng nhiệt như vậy là bởi vì Ô Hải, nhưng nếu nó biến thành tiêu cực thì sẽ hết sức đáng sợ. Tước Thu không muốn vì cái lợi trước mắt mà đánh mất uy tín của mình, cậu đặt nhiều yêu cầu là muốn phòng ngừa có người nhất thời nông nổi rồi hối hận, hoặc bọn gom hàng đầu cơ trục lợi.

Sau khi sàng lọc bớt khách thì trong số khách còn lại, tuy không dám chắc 100% nhưng ít nhất cũng có 70% là người thực sự cần thuốc xoa dịu.

Khách hàng mục tiêu của Tước Thu chính là bọn họ, những người này có khả năng chi trả ổn định, tuy giao dịch với bọn họ không thu được lợi lớn nhưng cực kỳ an toàn.

Trước ý kiến của Tước Thu, nhóm người xếp hàng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai nấy đều do dự.

Tước Thu nhìn thấu nỗi băn khoăn của bọn họ, cậu hỏi “Còn vấn đề gì sao?”

Một Beta chợt nói: “Chúng tôi đã đợi cậu rất lâu, ngày nào cũng canh ở chợ đen nhưng thời gian hai lần cậu xuất hiện cách nhau quá lâu, cho nên…”

“Đúng là thời gian tôi đến chợ đen không cố định, nhưng nếu nhu cầu lớn thì tôi sẽ cố gắng sắp xếp người đến đây bán thuốc xoa dịu hàng ngày.” Tước Thu đã sớm nghĩ xong cách giải quyết.

Vấn đề duy nhất được dàn xếp êm đẹp, mọi người mừng rỡ xếp hàng và không còn dị nghị gì nữa.

Mỗi người một lọ, 50 lọ thuốc xoa dịu thoáng chốc bán sạch. Nhờ có Tước Thu, chợ đen bỗng trở nên nhộn nhịp chưa từng có.

Khi hiệu quả của thuốc xoa dịu được chứng thực hết lần này đến lần khác, danh tiếng của Tước Thu cũng dần được lan rộng.

Không lâu sau, cả tinh cầu Darkness đều biết ở khu đô thị chính có một “Beta” vóc dáng nhỏ bé, mặc áo hoodie liền mũ bán thuốc xoa dịu xịn hơn cả một lần khai thông tinh thần của Omega hệ chữa trị.

Thoáng chốc, Tước Thu và thuốc xoa dịu của cậu vang danh cả tinh cầu, chạm vào là bỏng tay.