Chương 1: Quả dâu dại lạc vào hòn đảo kỳ lạ, dây leo hệ Alpha ra sân

Nhạc Kỳ đang lái một chiếc máy bay mô hình nhỏ cố định ở giữa những đám mây, hôm nay là ngày huấn luyện lên máy bay của Học viện Hải Hàng.

Máy bay đang chuyển động ổn định giữa những đám mây, Nhạc Kỳ đội mũ nồi, nhìn chằm chằm vào những đám mây dày đặc từ từ cuộn lại ở trước mặt, ánh mặt trời chói mắt ngày càng tô thêm sắc màu lộng lẫy cho bọn chúng.

Đột nhiên, bảng điều khiển của máy bay rung lên với chỉ số bất ổn, tai nghe phát ra những tiếng tạp âm rò rò, ra đa cũng bắt đầu mất tác dụng.

Nhạc Kỳ khẽ nhíu mày, cậu khởi động lại hệ thống, nhưng tiếng ồn vẫn không hề biến mất sau khi hệ thống được khởi động lại, tuy nhiên các giá trị trên bảng điều khiển lại dứt khoát trở thành các thanh ngang.

Nhạc Kỳ tháo kính chắn gió xuống, nhìn xung quanh, âm thầm phân tích số liệu ở trong lòng và dự đoán rằng lớp mây phía trước bên trái mỏng hơn những đám mây khác.

Cậu chuyển đổi phương hướng và lái máy bay về phía bên trái.

Trong quá trình xuyên qua những đám mây, cậu nhạy cảm phát hiện ra rằng màu sắc của những đám mây này dường như đã thay đổi.

Khi Nhạc Kỳ lái máy bay vào những đám mây này, màu sắc của nó tối om và mang theo màu vàng đen do ánh mặt trời tỏa ra.

Nhưng bây giờ, những đám mây này đã chuyển sang màu trắng tinh khiết, dường như bầu trời cũng trở nên trong xanh hơn rất nhiều.

Khung cảnh trời xanh mây trắng này hoàn toàn không giống biển Nam Trung Quốc, tuy nhiên nó lại giống một hòn đảo nhiệt đới nằm gần xích đạo.

Nhạc Kỳ lắc đầu, làm sao có thể như vậy, cậu mới bay thử một tiếng mà thôi, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể bay đến bên đường xích đạo.

Lúc này, máy bay tăng tốc vượt qua những tầng mây, cảnh tượng trước mắt của cậu đã hoàn toàn thay đổi một cách mới mẻ!

Nhạc Kỳ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, phía dưới không phải là khu vực nội địa phía nam, mà là vùng biển rộng lớn——

Nước biển trong xanh khiến cho người khác liên tưởng đến vẻ đẹp của rạn san hô Great Barrier*, cách máy bay không xa có một hòn đảo không lớn không nhỏ, được bao phủ bởi thảm thực vật nhiệt đới rậm rạp.

*là hệ thống rạn san hô lớn nhất thế giới

Ngoại trừ bãi cát trắng mịn ở rìa hòn đảo, thì không có bóng dáng một làng du lịch nào, dáng vẻ của nó giống như một hòn đảo không người và chưa được khai thác.

Ngoại trừ điều này ra, lúc Nhạc Kỳ dõi mắt nhìn về phía xa, cậu không hề nhìn thấy một chút dấu vết lục địa nào.

Trời ạ, cậu đã lái máy bay đi đâu vậy?

Radar và bảng điều khiển của máy bay vẫn trong tình trạng mất tác dụng, Nhạc Kỳ không biết bây giờ mình đang ở đâu trên trái đất.

Nhạc Kỳ từ từ hạ thấp máy bay xuống, dưới sự phán đoán từ hình ảnh mờ nhạt của máy bay được phản chiếu trên mặt biển, mặt trời ở đây gần như trực tiếp chiếu thẳng xuống, điều này chứng tỏ rằng nơi này nằm gần đường xích đạo.

Điều này thật kỳ lạ, bởi vì bản đồ của Nhạc Kỳ cho thấy rõ ràng rằng chiếc máy bay này đang hướng về phía bắc.

Nhạc Kỳ liếc nhìn hòn đảo hoang không người ở phía xa, cậu điều chỉnh phương hướng, máy bay từ từ hạ cánh xuống bờ cát.

Nhạc Kỳ cởi mũ nồi ra, mở cửa cabin, đứng trên bãi cát trắng mịn, ngẩng đầu quan sát khu rừng nhiệt đới nguyên sinh nguy nga ở trước mặt và lắng nghe những tiếng sóng vỗ rì rào nhịp nhàng.

Trên hòn đảo này, không có bất kỳ dấu vết nào có thể cho thấy nơi đây đã từng có người đặt chân đến, ở trên bờ cát, ngay cả một cái rác của một thế giới văn minh cũng không có.

Trong thời đại này, các đại dương đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, vì vậy điều này gần như là không thể nào.