"Có đó!" Lam Ứng khoa trương nói, nhìn xung quanh, ghé sát vào Thời Thiện nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn xung quanh kìa, bọn họ đều đang len lén nhìn cậu, tớ đoán lát nữa sẽ có alpha đến xin số liên lạc đấy."
Thời Thiện nhìn xung quanh, quả nhiên như Lam Ứng nói, không ít người xung quanh đang đi chậm lại, nhìn về phía cậu.
Thời Thiện không thường xuyên xuất hiện ở nơi công cộng, bởi vì ngoại hình của cậu, mỗi lần đều xảy ra vài chuyện lớn nhỏ, bị chụp trộm, bị bắt chuyện là chuyện thường, may mắn là Tinh Võng kiểm soát rất nghiêm ngặt quyền riêng tư cá nhân, đặc biệt là quyền riêng tư của omega - nếu không được sự đồng ý của bản thân, bất kỳ bức ảnh nào bị chụp trộm đều sẽ tự động bị hủy khi kết nối mạng, ảnh của Thời Thiện mới không bị lan truyền trên mạng.
Lâu dần, Thời Thiện càng không thích xuất hiện ở nơi công cộng, dù sao Đế quốc cũng có những nơi giải trí dành riêng cho omega, bên trong có những quy định nghiêm ngặt, có thể bảo đảm quyền riêng tư của mỗi omega, cậu và những người bạn omega của mình thường gặp mặt ở những nơi này.
"Đi nhanh đi nhanh." Là omega khan hiếm, ít nhiều gì cũng gặp phải tình huống này, Lam Ứng thành thạo kéo Thời Thiện bước nhanh hơn, tránh những người đang vây xem.
Hai người vừa đi dạo vừa mua đồ ăn vặt, vừa ăn vừa trò chuyện, Lam Ứng vẫn luôn để ý đến Thời Thiện, sợ cậu bị người khác va phải.
"Thiện Thiện, anh ta đối xử với cậu tốt chứ?" Hai người chen chúc vào một góc, tay cầm đồ ăn vặt vừa mua, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Tớ thấy rất tốt." Thời Thiện trả lời nghiêm túc, kể lại chuyện Tịch Minh áp chế tinh thần lực để bảo vệ cậu lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên cho Lam Ứng nghe: “Tớ nghĩ những chuyện trên Tinh Võng hẳn là vu khống anh ấy, anh ấy không phải là người vì lợi ích cá nhân mà khiến các chiến sĩ và cư dân biên giới gặp nguy hiểm."
"Haizz... Tớ cũng không biết nữa, trên Tinh Võng đều nói như vậy, hơn nữa hễ ai phản bác hay nghi ngờ là sẽ bị vây quanh mắng chửi, lúc đầu vẫn còn người tin Tịch Minh, không tin những lời này, nhưng sau đó bài viết của những người này đều bị xóa hết, tớ cũng không dám nói gì nữa." Dù ở bên ngoài không có ai chú ý, nhưng hai người vẫn cố ý tránh nhắc đến tên của Tịch Minh.
Thời Thiện nhíu mày: “Tớ cũng thấy rồi." Nhưng tạm thời cậu cũng không có cách nào thay đổi hiện trạng này, cho dù cậu cảm thấy chuyện của Tịch Minh có điểm đáng ngờ, cũng cần phải đưa ra bằng chứng xác thực mới có thể hành động.
"Nếu chuyện này thật sự như cậu nói, có ẩn tình, vậy thì những năm nay anh ta chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, chịu đựng bao nhiêu bất công..." Lam Ứng vừa nói vừa vô thức nắm chặt tay.
Tịch Minh, đó là vị trung tướng trẻ tuổi nhất luôn canh giữ biên giới Đế quốc, xua đuổi tộc trùng, uy hϊếp bọn cướp biển vũ trụ và Liên bang, anh đã dẫn dắt Đế quốc đánh thắng vô số trận chiến, vậy mà...
Thời Thiện cụp mắt xuống, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng thấy phẫn nộ không thôi, Tịch Minh là anh hùng của Đế quốc, là người bảo vệ Đế quốc, vậy mà Đế quốc lại...
"Thiện Thiện..." Lam Ứng đưa tay kéo Thời Thiện một cái, ánh mắt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Cậu không sao chứ?"
Thời Thiện lắc đầu, mím môi, cố gắng nhếch khóe miệng lên, ôn hòa nói: “Không sao, chúng ta đến nhà hàng cậu nói trước đi, cũng sắp đến trưa rồi."
"Được, tớ đã đặt chỗ rồi, chúng ta cứ đến đó là được." Lam Ứng cố ý cười tươi trước mặt Thời Thiện: “Cậu cũng đừng lo lắng nữa, cậu không phải đang nghĩ cách chữa trị cho cơ thể anh ấy sao, những chuyện khác cứ gác lại trước đi, đừng quan tâm mấy chuyện này trên Tinh Võng là được."
Lam Ứng biết bức xạ vũ trụ rất khó chữa trị, nói không chừng cả đời này Tịch Minh cũng không thể khỏi được, Thời Thiện và Tịch Minh kết đôi cũng là do số phận đưa đẩy, cậu ấy chỉ hy vọng Thời Thiện có thể sống vui vẻ.