Chương 45

Cảm giác bị người khác khống chế không hề dễ chịu, Tịch Minh không quen cũng không thích. Quay sang Thời Thiện, giọng điệu của anh không hề ôn hòa: "Em muốn những thứ đó để làm gì?" Trong lòng vẫn kìm nén sự bất cam và phẫn uất còn mãnh liệt hơn trước.

Đối với Tịch Minh, Thời Thiện quá quan trọng, liên quan đến sự sống chết của anh, nhưng "cơ hội" sống sót này quá tùy tiện, anh không dám cũng không cam tâm đặt tất cả hy vọng vào lòng thương hại và bố thí của omega.

Anh không thể để người khác biết chuyện này, ngay cả Thời Thiện, anh cũng không định tiết lộ quá nhiều. Nhưng Tịch Minh nhất định phải tìm lý do khác để giữ Thời Thiện ở bên cạnh mình mãi mãi.

Lòng Tịch Minh lạnh lẽo, chữ "ở bên" này không giống với sự bầu bạn mà người khác nghĩ. Để xoa dịu sự bùng phát tinh thần lực có thể xảy ra bất cứ lúc nào, Tịch Minh không chỉ cần tần suất bầu bạn bình thường khi AO ở bên nhau, mà anh cần sự bầu bạn thực tế hoàn toàn - phải luôn ở bên cạnh anh, ngay cả khi rời đi trong thời gian ngắn, khoảng cách cũng không được quá xa, phải duy trì trong phạm vi có thể nhanh chóng đến bên anh.

Mức độ omega mà anh cần bầu bạn có lẽ đã tương tự, thậm chí còn hơn cả những alpha đã từng giam cầm omega nhân danh tình yêu ở kiếp trước. Những alpha khác còn có thể ra ngoài cho omega không gian thở, còn anh thì phải trói buộc omega bên mình mọi lúc.

Nếu không phải vì lòng căm thù Đế quốc đang chống đỡ anh, muốn tận mắt chứng kiến sự sụp đổ của Đế quốc, Tịch Minh không dám tin rằng mình sẽ nảy sinh ý nghĩ điên rồ như vậy, thậm chí rất có thể sẽ biến nó thành hiện thực trong tương lai.

Nhưng...

Ánh mắt Tịch Minh lạnh lùng, anh phải làm như vậy.

Thời Thiện tất nhiên không thể nói rằng cậu muốn thử dùng phương pháp tu chân để điều trị, chỉ có thể tìm một lý do khác để thuyết phục Tịch Minh:

"Em nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách điều trị cho anh. Dù sao anh đã đánh dấu em, là alpha của em, cũng là... chồng của em, em đương nhiên hy vọng có thể ở bên anh lâu hơn... Mặc dù với công nghệ hiện tại, nhiễm phóng xạ vũ trụ không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng biết đâu sau này sẽ có bước đột phá mới, chỉ cần sống sót thì luôn có hy vọng."

Thời Thiện dừng một chút, lại kể lại tình cảm của mình dành cho Tịch Minh từ thời trung học, tất nhiên, không nói đến chuyện khôi phục ký ức tu chân, chỉ giải thích rằng do phát hiện ra sự "phớt lờ" của cha mẹ dành cho mình nên đã gặp ác mộng rất lâu.

Những lời này Thời Thiện chưa bao giờ định nói ra trước mặt người khác, bây giờ đột nhiên thổ lộ trước mặt người trong mộng, trong lúc nói, Thời Thiện còn vô thức dời ánh mắt, không dám nhìn Tịch Minh, tim đập nhanh vì căng thẳng.

Từ lời giải thích của Thời Thiện cho đến lời tỏ tình sau đó, Tịch Minh vẫn luôn lắng nghe. Sau khi Thời Thiện nói xong, ánh mắt Tịch Minh tối sầm lại, không biết trong lòng tin được bao nhiêu phần, nhưng lại đưa tay ôm người trước mặt vào lòng, một tay đặt lêи đỉиɦ đầu đối phương, tay kia như đang vuốt ve mèo, vuốt ve lưng Thời Thiện.

Thời Thiện vốn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhưng do cảm xúc vừa rồi quá dao động, bây giờ chỉ cúi đầu cảm nhận động tác xoa dịu của Tịch Minh.

Nói cho cùng, vẫn là do cuộc sống của Thời Thiện ở thế giới này quá bình yên và an nhàn, cậu ngoại trừ vẫn giữ được sự nhạy bén với nguy hiểm và ác ý, sự cảnh giác ở những phương diện khác đã giảm đi nhiều sau hai mươi năm sống thoải mái.

Đặc biệt là người cậu đang đối mặt còn là Tịch Minh, sinh viên tốt nghiệp Học viện Quân sự với điểm số tuyệt đối, ngôi sao sáng chói của cả Đế quốc. Đối với Tịch Minh, cho dù cơ thể gặp vấn đề, việc đánh lừa cảm quan của một người và che giấu suy nghĩ thật của mình cũng không phải là chuyện khó.