Chương 3

Để sống sót, Thời Thiện hành sự cực kỳ cẩn thận, tránh được các cuộc chém gϊếŧ giữa các tu sĩ, nhưng vẫn bị thiếu hụt tài nguyên khi Trúc Cơ độ Kim Đan, không chống đỡ được lôi kiếp, ngã xuống.

Thời Thiện vẫn còn nhớ rõ cơn đau dữ dội và uy áp khi độ kiếp, cũng như ánh mắt tham lam của những tu sĩ đứng ngoài phạm vi lôi kiếp, chờ cậu tắt thở.

Nhớ lại chuyện kiếp trước, Thời Thiện thở dài, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, ánh mắt lại tập trung vào những khóm hoa được chăm sóc tỉ mỉ, gọn gàng ngoài cửa sổ, tâm trạng lại tốt lên.

Dù bị vị hôn phu cắm sừng! Dù ngày mai phải ghép đôi kết hôn với người lạ! Cậu vẫn yêu thích thế giới này!

Nói là hèn nhát cũng được, nói là không có chí tiến thủ cũng được, dù sao Thời Thiện cũng không muốn trải qua cuộc sống "tự do" mà ngay cả ngủ cũng không dám nhắm mắt như kiếp trước nữa.

Tuy nhiên, công pháp tu luyện học được ở kiếp trước vẫn rất quan trọng, Thời Thiện kiếp này cũng không bỏ bê, bắt đầu tu luyện từ năm mười mấy tuổi, đến nay tu vi của Thời Thiện đã đạt đến Luyện Khí tầng bốn - tư chất cơ thể của cậu kiếp này còn kém hơn kiếp trước, nhưng cũng đủ rồi.

Tu vi Luyện Khí tầng bốn này cũng khiến Thời Thiện có thêm chút tự tin so với các omega khác, chỉ dựa vào thể chất, Thời Thiện đã có thể đánh một trận với không ít alpha, cộng thêm các thủ đoạn khác, chỉ cần Thời Thiện không muốn, sẽ không có alpha nào có thể đánh dấu cậu.

Bản thân Thời Thiện không hề cảm thấy buồn bã, nhưng những người khác rõ ràng không nghĩ vậy, người đến an ủi cậu rất nhanh đã tới.

"Thời Thiện... Thời Thiện, mở cửa..." Giọng nói của một người phụ nữ kèm theo tiếng khóc truyền đến từ cửa: “Thời Thiện, mở cửa ra, mẹ có chuyện muốn nói với con, Thiếu tướng Từ sao có thể làm vậy..."

Thời Thiện rời khỏi cửa sổ, mở cửa phòng.

Cửa vừa mở, người phụ nữ bên ngoài mặc chiếc váy dài mới nhất của thương hiệu xa xỉ liền bước vào với đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thấy Thời Thiện, bà ta đưa tay ra muốn ôm cậu: "Thiện Thiện, con đừng buồn, ba con nhất định sẽ có cách..."

Người đến là Lý Mạn Mạn, mẹ của Thời Thiện ở thế giới này, cũng là một omega.

Người ở thế giới này có tuổi thọ trung bình hơn hai trăm tuổi, Lý Mạn Mạn tuy đã ngoài bốn mươi nhưng trông như cùng tuổi với Thời Thiện. Thời Thiện không quen thân mật với người khác giới, cho dù đó là mẹ mình, nên cậu đã tránh cái ôm này.

Thời Thiện làm vậy một cách vô ý, Lý Mạn Mạn không để ý đến điều này, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, bà ta tự nhiên buông tay xuống, trên mặt vẫn là vẻ lo lắng.

"Thiện Thiện, con đừng quá buồn." Hai người ngồi trên ghế sofa, Lý Mạn Mạn an ủi con trai mình.

"Con không sao." Thời Thiện thực sự không buồn.

Lý Mạn Mạn lại càng đau lòng hơn: "Sao con có thể không sao được? Từ Lịch Hãn, tên khốn đó, rõ ràng đã đính hôn với con, vậy mà bây giờ lại đột nhiên hủy hôn, còn muốn kết hôn với một omega khác... Chắc chắn là omega đó đã quyến rũ hắn, hắn mới làm ra chuyện bội bạc như vậy..."

"Ừm." Thời Thiện đã thích ứng tốt với thân phận omega, bị Lý Mạn Mạn cho rằng là đang đau lòng nên cậu cũng không giải thích thêm gì, chỉ thờ ơ đáp lại vài tiếng, để Lý Mạn Mạn tiếp tục nói: "Chuyện hôn ước của con và Từ Lịch Hãn mọi người đều biết từ lâu, bây giờ Từ gia hủy hôn là lỗi của họ, dù thế nào cũng không thể để con chịu thiệt thòi, lát nữa sẽ để Từ gia cho chúng ta một lời giải thích..."

Thời Thiện nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng và quan tâm của Lý Mạn Mạn, trong lòng lại không có quá nhiều gợn sóng.

Omega vốn là sinh vật có cảm xúc mong manh, sự an ủi và quan tâm của Lý Mạn Mạn dành cho Thời Thiện lúc này là thật lòng, cũng xuất phát từ việc muốn đòi lại công bằng cho con mình. Nhưng Thời Thiện quá rõ ràng, tấm lòng này của Lý Mạn Mạn hoàn toàn không thể sánh được với tình yêu của bà ta dành cho chồng mình.