Nghe giọng nói trong trẻo của Thời Thiện, Tịch Minh nhớ lại cảm giác thoải mái khi tinh thần lực giao hòa vừa rồi, cúi đầu nhìn omega trong lòng, khẽ nói: "Được."
【Alpha và omega trời sinh là một đôi.】
Câu này được viết trên trang đầu tiên của sách giáo khoa sinh lý AO, cũng thường xuyên xuất hiện trên các trang mạng tinh tế, là chân lý được mọi người công nhận, cũng là lời tuyên ngôn tình yêu của rất nhiều cặp AO.
Nhưng Tịch Minh chỉ có một khái niệm mơ hồ về điều này.
Chưa đến tuổi trưởng thành, Tịch Minh đã ra biên giới, sau đó gần như từ bỏ tất cả các kỳ nghỉ, dành toàn bộ thời gian cho quân đội, rất ít khi tiếp xúc với omega.
Sau đó xảy ra sự kiện 823 thất thủ, Tịch Minh bị thương nặng, chỉ sau một đêm đã mang tiếng xấu, đó là lúc anh cần tinh thần lực của omega an ủi nhất, nhưng các omega lại đều tránh anh như tránh tà, cho đến lúc chết, bên cạnh Tịch Minh cũng không có omega nào xuất hiện.
Nhưng kiếp này... Tịch Minh cụp mắt nhìn omega đang nghỉ ngơi trong lòng mình, ngón tay vuốt ve gáy đối phương vài cái, thần sắc đáy mắt khó đoán.
Tinh thần lực của omega quả thật rất hữu dụng, tinh thần lực hiếm khi ở trạng thái ổn định khiến Tịch Minh dễ chịu hơn rất nhiều. Cơn đau trong đầu kéo dài dai dẳng quá lâu, sự thoải mái bây giờ đối với Tịch Minh giống như một giấc mơ, khó trách các alpha đều muốn sớm xác định omega cho mình.
Tịch Minh thoáng mất tập trung, nếu như lúc trước anh cũng có một omega...
Nhưng ngay sau đó liền tỉnh táo lại, trong lòng cười nhạo bản thân đang mơ mộng cái gì, anh phải chịu đựng sự ăn mòn của phóng xạ, những vết thương do phóng xạ không thể lành lặn trên người mới là mấu chốt ảnh hưởng đến tuổi thọ, tinh thần lực bạo động nhiều lắm cũng chỉ là một chất xúc tác tăng tốc độ suy yếu của cơ thể anh.
Mà tinh thần lực của omega an ủi, nghe tên đã biết, chỉ có tác dụng với tinh thần lực. Cho dù tinh thần lực của anh được omega an ủi, ổn định trở lại, thì những vết thương do phóng xạ không thể lành lặn trên người vẫn sẽ đưa anh đến cái chết, chỉ là thời gian sẽ bị đẩy lùi lại mà thôi.
Nhưng hiện tại, thứ Tịch Minh cần nhất chính là thời gian.
Ánh mắt Tịch Minh biến đổi, anh mở lòng bàn tay ấn lên gáy omega, dừng một chút rồi dùng sức, kéo người vào lòng mình, tay còn lại đặt vững chắc trên lưng đối phương, không cho cậu có cơ hội lùi bước.
Sự chiếm hữu của alpha đối với omega được thể hiện một cách không hề che giấu.
Omega trong lòng mềm mại, ngoan ngoãn, là sự dịu dàng mà Tịch Minh chưa từng trải nghiệm, nhưng suy nghĩ của anh lại bay về kiếp trước...
Cả đời anh cống hiến cho đế quốc, không thẹn với lương tâm, vậy mà lại bị muôn người nguyền rủa, bị người thân phản bội, nhận lấy một kết cục tự hủy hoại.
Tịch Minh không biết tin tức anh chết truyền ra ngoài, đế quốc sẽ có phản ứng gì, là hò reo vui mừng, hay là tiếp tục nguyền rủa anh không cống hiến chút giá trị cuối cùng cho đế quốc.
Dù là loại nào, từ tận đáy lòng Tịch Minh cũng sẽ dâng lên sự lạnh lẽo và thù hận thấu xương.
Đó chính là đế quốc, đế quốc mà anh đã bảo vệ suốt sáu năm, vốn định cống hiến cả đời.
Khi người hầu trong nhà chủ động mở cổng, chút tình cảm cuối cùng của Tịch Minh dành cho đế quốc cũng tan biến hết.
...
Omega trong lòng lại là một bất ngờ.
Tịch Minh nhìn Thời Thiện, bàn tay di chuyển lên trên, phủ lên gáy cậu, các ngón tay lưỡn vào mái tóc mềm mại.
Anh cần tinh thần lực an ủi, bất kể omega này là do ai đưa đến, sau này... đừng hòng rời đi nữa.
Thời Thiện không hề hay biết suy nghĩ của Tịch Minh, vì mệt mỏi nên đã ngủ thϊếp đi trong lòng anh, không có bất kỳ phản ứng nào với động tác của Tịch Minh.
Tịch Minh nhìn omega trong lòng một lúc, dưới trạng thái tinh thần thoải mái, anh cũng dần dần buồn ngủ.