Tịch Minh nhìn chằm chằm vào mắt Thời Thiện, vài giây sau liền tin lời cậu, nhưng ánh mắt vẫn không thu hồi, mà tiếp tục quan sát Thời Thiện.
Lúc nãy tinh thần lực hỗn loạn, Tịch Minh chỉ chú ý đến omega bước vào có một đôi mắt cực kỳ trong veo, những thứ khác đều không để ý lắm, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, đối phương có dung mạo vô cùng xuất chúng, mỗi một bộ phận trên cơ thể tựa như đều trải qua vô số lần tinh tế gọt giũa mới hiện ra trước mắt người đời, trắng nõn không tỳ vết, lại lộ ra vài phần lười biếng câu người.
Khi mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ấy như chứa đầy ánh sao lấp lánh, lại như dòng suối mát lành trong veo chảy xuôi qua trái tim.
Tịch Minh cũng từng gặp không ít omega, nhưng chưa có ai giống như Thời Thiện, rõ ràng dung mạo rực rỡ diễm lệ, vậy mà đôi mắt lại trong sạch thuần khiết, khiến người ta không thể rời mắt.
Dung mạo xuất chúng như vậy, lẽ ra không nên vô danh tiểu tốt, nhưng trong ký ức hai kiếp của Tịch Minh lại không có chút ấn tượng nào về omega này.
Ngón tay vuốt ve vết lõm do bị cắn trên gáy Thời Thiện, lệ khí trong lòng Tịch Minh hơi tan biến, nhưng hận ý với đế quốc lại hiện rõ, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc: “Tự nguyện gả cho một "tội đồ đế quốc" sao?"
Tịch Minh rất rõ ràng danh tiếng của mình trên mạng tinh tế ra sao, cũng biết thái độ của các omega - kiếp trước Tịch Tùng Khai cũng từng tìm omega cho anh, nhưng chỉ nhận lại sự chế giễu và khinh thường.
Suốt mười năm, tinh thần lực bạo động của Tịch Minh đều dựa vào nghị lực để chịu đựng hết lần này đến lần khác, chưa từng được tinh thần lực của omega nào an ủi.
Thế mà sống lại chưa được mấy ngày, anh lại có thêm một omega nguyện ý để anh đánh dấu, nguyện ý an ủi tinh thần lực của anh, Tịch Minh theo bản năng cảm thấy không chân thật.
Thời Thiện cũng nghĩ đến những lời mắng chửi không chịu nổi trên mạng tinh tế, nhíu mày, nhìn Tịch Minh nhấn mạnh: "Em thích anh, không liên quan gì đến đánh giá của bọn họ."
"Bọn họ..." Tịch Minh lẩm bẩm, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh người hầu trong nhà mở cửa với ánh mắt đầy căm ghét, trên mạng tinh tế tràn ngập những lời nguyền rủa thúc giục anh chết đi...
Đáy mắt lạnh lẽo.
Tịch Minh thầm nghĩ, không phải bọn họ, mà là toàn bộ đế quốc.
Kiếp này, anh muốn tận mắt nhìn đế quốc chìm trong biển lửa, đi đến diệt vong.
Vốn còn muốn hỏi Thời Thiện gả đến đây có mục đích gì, nhưng Tịch Minh nhanh chóng nhận ra, không cần thiết.
Hiện tại toàn thân anh đều là vết thương nhiễm phóng xạ, chân tàn phế, đã là một kẻ phế nhân sống không được mấy ngày, bất kể mục đích của đối phương là gì, trong kế hoạch chắc chắn sẽ không có bước để một omega quý giá và rực rỡ như vậy bị anh đánh dấu.
Mà anh, đã đánh dấu đối phương.
Tịch Minh rất tự tin vào gen của mình, omega này sau khi bị anh đánh dấu, dù chỉ là đánh dấu tạm thời, trong thời gian ngắn cũng tuyệt đối không tìm được alpha nào khác để che dấu vết của anh.
Có thể khiến đế quốc tổn thất một omega, anh đã thắng rồi.
Không xoắn xuýt thêm về mục đích của Thời Thiện nữa, Tịch Minh đặt tay lên gáy Thời Thiện, xỏ ngón tay vào mái tóc mềm mại của cậu vuốt ve, động tác có chút vụng về nhưng lại rất bá đạo, nhìn thấy vết cắn trên cổ đối phương, đáy mắt Tịch Minh cuối cùng cũng nhuốm thêm chút ấm áp: “Sau này hãy ở bên cạnh anh."
"Ừm." Thời Thiện không biết trong mấy giây ngắn ngủi Tịch Minh đã nghĩ nhiều như vậy, hiện tại tinh thần lực của cậu vẫn còn mệt mỏi, đầu óc hơi choáng váng, cúi đầu ngoan ngoãn đón nhận động tác của Tịch Minh, giọng nói ôn hòa: “Khi nào tinh thần lực của anh không thoải mái, nhớ gọi em bất cứ lúc nào."
An ủi tinh thần lực có rất nhiều lợi ích cho alpha, Thời Thiện đã đến bên cạnh Tịch Minh, đương nhiên sẽ không chỉ an ủi một lần này thôi.