Nói thật, có chút quen thuộc - kiếp trước Thời Thiện không biết bao nhiêu lần bị thương nặng bỏ chạy, bầu bạn với cậu cũng chỉ có tiếng thở dốc đau đớn và tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén của chính mình.
Trong lòng chỉ nghĩ như vậy một thoáng, Thời Thiện liền hoàn hồn, liếc mắt nhìn đại sảnh tầng một đã không còn một bóng người, Thời Thiện thản nhiên thu hồi tầm mắt, bước chân hướng về phía phòng Tịch Minh.
Vừa đến cửa, Thời Thiện lại nghe thấy tiếng động truyền ra từ bên trong.
Do dự một chút, Thời Thiện giơ tay gõ cửa, thử thăm dò lên tiếng: “...Anh ổn chứ?”
Người trong phòng không trả lời, nhưng tiếng thở dốc đau đớn vẫn thỉnh thoảng vang lên, xuyên qua cửa phòng chui vào tai Thời Thiện.
Nghe một lúc, thấy tình trạng của đối phương dường như ngày càng tệ, Thời Thiện có chút lo lắng, trực tiếp nắm lấy tay nắm cửa.
Cửa không khóa, rất dễ dàng bị mở ra, tình hình trong phòng cũng theo đó hiện ra trước mắt Thời Thiện –
Cả căn phòng như bị cuồng phong tàn phá, đồ đạc lộn xộn, xe lăn bị đổ, đồ thủ công mỹ nghệ làm bằng chất liệu gì đó vỡ vụn trên mặt đất, robot dọn dẹp tắt đèn nằm nghiêng sang một bên, còn có một người đàn ông đang nhắm mắt thở dốc đau đớn, nửa khuôn mặt bò đầy những đường vân kỳ dị.
Thời Thiện liếc một cái đã nhận ra người này là Tịch Minh.
Nhận thấy có người vào, Tịch Minh khẽ cử động ánh mắt, nhìn về phía người đến, trong mắt mang theo sự điên cuồng, hung bạo và tuyệt vọng chưa tan hết, giống như một con thú bị mắc kẹt giữa bờ vực tuyệt vọng và bùng nổ.
Thời Thiện giật mình, như thể trở lại cảnh tượng bị yêu thú phát điên đuổi gϊếŧ năm xưa, bước chân lùi lại, tay phải theo bản năng bắt quyết.
“Cậu…” Giọng Tịch Minh khàn đặc, cố gắng khống chế tinh thần lực đang nổi loạn, để bản thân duy trì tỉnh táo, chỉ phân ra một chút tinh lực suy nghĩ về thân phận của người đến.
Omega này… hình như có chút quen mắt?
Nghe thấy giọng nói của Tịch Minh, Thời Thiện lúc này mới phản ứng lại, hiện tại cậu không phải đang ở Tu chân giới, đối mặt cũng không phải yêu thú đuổi gϊếŧ cậu, vì thế lặng lẽ thu hồi thủ quyết đang làm dở.
Tinh thần căng thẳng trong nháy mắt cũng lặng lẽ thả lỏng.
Nhìn Tịch Minh vẫn nằm im trên đất, trong lòng Thời Thiện thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm xúc lại từ hoảng sợ cảnh giác vừa rồi biến thành buồn bực không tên.
Trong mắt Thời Thiện, Tịch Minh luôn là người lưng thẳng tắp, lạnh lùng và mạnh mẽ, lúc chật vật nhất cũng chỉ là có lần từ chiến trường trở về, trên người mang theo không ít vết thương và máu, nhưng Tịch Minh lúc đó lại có thêm vài phần hoang dã không thấy ngày thường, tỏa ra một loại ánh sáng chói mắt khác.
Hình như tất cả mọi người đều quên mất, Tịch Minh chưa đầy mười tám tuổi đã tốt nghiệp sớm, lao ra tiền tuyến, canh giữ biên giới suốt sáu năm, đánh cho lũ trùng tộc và kẻ địch xâm lược phải liên tục bại lui. Trong sáu năm đó, Tịch Minh luôn được người dân đế quốc tự hào gọi là Ngôi sao Đế quốc, là niềm kiêu hãnh và tự hào của tất cả mọi người.
Khoảng thời gian đó, rực rỡ và huy hoàng không chỉ riêng Tịch Minh, mà còn là cả đế quốc.
Cũng vào khoảng thời gian đó, ký ức Tu chân giới của Thời Thiện bắt đầu thức tỉnh, ban đêm thỉnh thoảng lại mơ thấy những đoạn ký ức rời rạc của Tu chân giới.
Đối với một omega mới hơn mười tuổi, đây là một loại gánh nặng không nhỏ. Thời Thiện luôn cảm thấy mơ hồ bất an, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang rình rập, nhưng cậu không nói với ai, bởi vì cậu biết cho dù nói ra cũng chẳng ai tin, cũng chẳng ai giúp được cậu.
Việc thức tỉnh ký ức mất vài năm, Thời Thiện gần như dựa vào tin tức và hình ảnh của Tịch Minh để vượt qua.
Tuy Tịch Minh vẫn còn ở biên giới xa xôi, nhưng Thời Thiện còn nhỏ đã coi Tịch Minh là thần hộ mệnh của mình, thậm chí còn mơ thấy Tịch Minh mặc quân phục bảo vệ cậu ở Tu chân giới – tuy cảnh tượng này có vẻ lạc lõng, nhưng đây coi như là một trong số ít những giấc mơ đẹp của Thời Thiện trong khoảng thời gian đó.