Đế quốc đã bật đèn xanh cho các doanh nghiệp ái quốc, có sự thiên vị rất lớn về chính sách và thuế, nhưng để ràng buộc, doanh nghiệp làm ảnh hưởng đến danh tiếng của “doanh nghiệp ái quốc” phải bồi thường cho hoàng thất một khoản tiền khổng lồ.
Hiện tại, sự ràng buộc này lại trở thành con dao để Thời Thiện uy hϊếp Thời Văn.
Thời Thiện biết, Thời Văn vẫn còn muốn nịnh bợ gia tộc đứng đầu Thủ đô tinh, chắc chắn sẽ không dám làm phật ý Tịch gia, cho dù ông ta có đánh Thời Thiện, cũng sẽ không dám để lại vết thương rõ ràng trên người Thời Thiện.
Thời Văn quả nhiên như Thời Thiện nói, không dám làm gì cả.
Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng.
Thưởng thức đủ biểu cảm của Thời Văn và Lý Mạn Mạn, Thời Thiện mới chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng: “Muốn tôi gả qua đó cũng được.”
Nghe vậy, Thời Văn nhìn về phía Thời Thiện, nhưng so với ánh mắt khinh thường khi nhìn omega con trai này trước đây, bây giờ trong mắt Thời Văn có thêm sự dò xét và nghi ngờ.
Thời Văn phát hiện dường như trước đây ông ta đã xem thường omega con trai này, màn trình diễn vừa rồi không giống một omega ngu ngốc và ham hưởng thụ.
Thời Văn đột nhiên có chút hối hận, nếu sớm biết Thời Thiện có tâm cơ như vậy, ông ta nên đối xử tốt với cậu hơn, sau đó đưa cậu vào một gia đình quyền quý thực sự —— ông ta tin rằng Thời Thiện nhất định sẽ leo lên cao hơn, mang lại lợi ích lâu dài hơn, chứ không phải làm “món hời một lần” như bây giờ.
“Nhìn cái gì.” Thời Thiện sau khi phát hiện ra sự nghi ngờ và hối hận trong mắt Thời Văn lại mỉm cười, đôi mắt cong cong trông thật xinh đẹp.
Nhìn thấy Thời Thiện ngày càng xinh đẹp, Thời Văn có chút sững sờ, sự hối hận trong lòng lại dao động một chút.
Nhưng nghĩ đến thứ mà Tịch gia đã hứa với ông ta, cũng như hậu quả của việc đắc tội với Tịch gia, Thời Văn vẫn lên tiếng: “Điều kiện gì?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là cắt đứt quan hệ với hai người.”
Thời Thiện kiếp trước là ở giới tu chân, đã gặp không ít tu sĩ bị người thân liên lụy mà mất mạng, có một số lời nguyền kỳ quái còn có thể trực tiếp thông qua một người nào đó nguyền rủa tất cả những người thân có cùng huyết thống với người đó.
Mặc dù thế giới này dường như không có tu chân giả khác, nhưng sau khi hoàn toàn thất vọng với hai người Thời Văn, Thời Thiện vẫn muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ, để tránh gặp phải rắc rối không cần thiết trong tương lai.
Thời Thiện mơ hồ cảm thấy, thế giới này cũng tồn tại thiên đạo.
“Không…” Lúc này, Lý Mạn Mạn đột nhiên khóc òa lên, muốn tiến đến ôm Thời Thiện, nhưng lại do hành động vừa rồi của Thời Thiện mà có chút do dự, chỉ đứng im tại chỗ nhìn Thời Thiện với đôi mắt bi thương: “Thiện Thiện, con không cần mẹ nữa sao?”
Thời Thiện vẫn luôn nhìn chằm chằm Thời Văn, sau khi Thời Văn gật đầu đồng ý mới chuyển sang nhìn Lý Mạn Mạn.
Bị ánh mắt phức tạp của Thời Thiện nhìn chằm chằm, tiếng khóc của Lý Mạn Mạn dần nhỏ lại.
Thời Thiện lúc này mới khẽ cười, ánh mắt phức tạp: “… Là mẹ không cần con trước.”
Thời Thiện bây giờ vẫn còn nhớ, lúc cậu mới tỉnh lại ở thế giới này, phát hiện ra mình vậy mà có một người mẹ hết lòng yêu thương, lúc đó cậu vui mừng và mong đợi biết bao…
Đáng tiếc, tình cảm đó đã bị chính Lý Mạn Mạn phá hủy.
Dù Lý Mạn Mạn khóc đến đau lòng, níu kéo đến chân thành, bà ta vẫn làm theo yêu cầu của Thời Văn, đọc theo cử chỉ và lời nói mà Thời Thiện đưa ra một đoạn lời thề cắt đứt quan hệ.
Trong lòng có chút hụt hẫng, Thời Thiện nhìn hai người huyết thống đã cắt đứt quan hệ với mình trước mặt, không nói một lời, xoay người trở về phòng.
Kiếp này…
Cậu vẫn là một mình.
“Chuẩn bị đi, hai ngày nữa đưa con đến Tịch gia.” Vì đã cắt đứt quan hệ, coi như chính thức xé rách mặt, Thời Văn không thèm giả vờ làm người cha nhân từ nữa, lạnh lùng nói một câu rồi không chút do dự rời đi.