"Tiểu Ngao, sao mày lại giận thế? Nói cho tao biết đi mà." An Tự hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Mày cứ làm loạn như vậy, tao cũng không biết nguyên nhân, cũng không giải quyết được vấn đề."
Tiểu Ngao không lên tiếng, nó trèo dọc theo xương bả vai cậu, rõ ràng là đã chịu nghe lời An Tự.
Nó chui ra khỏi cổ áo, quấn quanh cổ An Tự, râu dài của con rồng nhỏ cù vào cổ khiến cậu không khỏi rụt vai, đưa tay muốn bắt lấy Tiểu Ngao.
Ai ngờ, một cảm giác ấm áp đột nhiên ập đến, tấn công vào gáy cậu. Chân An Tự mềm nhũn, cánh tay đập vào bồn rửa, phát ra một tiếng động lớn.
"An Tự, sao thế? Ngã à?" Giọng nói quan tâm truyền đến từ bên ngoài cửa.
"Không, không sao." An Tự che miệng, mặt đỏ bừng, vừa tức giận vừa bất lực.
Tiểu Ngao liếʍ gáy cậu, đúng ngay vào vị trí tuyến thể nhạy cảm của cậu.
Trước đó, cậu đã nói với Tiểu Ngao rằng tuyến thể nhạy cảm thế nào, không được chạm vào nhưng Tiểu Ngao lại cố tình liếʍ láp.
An Tự ôm gáy, từ từ đứng dậy, nhìn con vật cưng đang vô tư bay lượn giữa không trung, vừa giận vừa bất lực: "Tiểu Ngao, mày cố ý đúng không?"
Tiểu Ngao nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ngây thơ, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay cậu, ngoan ngoãn kêu một tiếng "Áu."
Trái tim An Tự lập tức tan chảy như tuyết gặp nắng hè, cậu há miệng, muốn dạy dỗ nhưng mãi không nói nên lời, cuối cùng chỉ thở dài: "Tiểu Ngao, lần sau không được như vậy nữa, nếu không là tao giận thật đấy."
Tiểu Ngao vẫy vẫy đuôi, trèo lên vai cậu, thân mật cọ cọ vào cổ cậu.
An Tự: "..." Biết mà vẫn phạm, Tiểu Ngao đúng là đồ tinh ranh.
…
Buổi chiều, cảnh sát đến làm biên bản, An Tự kể lại chi tiết quá trình mình nhìn thấy và nộp bằng chứng ghi âm.
Cha của Cách Nhĩ cũng đến Hành tinh Gaia, nghiêm túc cảm ơn An Tự, sau đó quay sang mắng Cách Nhĩ một trận, cuối cùng gọi giáo sư Ryan đi, hai người đến một nơi khác để trao đổi riêng.
"Cảnh sát làm việc rất nhanh, tao vừa báo cảnh sát, họ đã phong tỏa vườn thực vật."
Cách Nhĩ vụng về gọt táo cho An Tự, gọt mất cả vỏ lẫn thịt, vừa gọt vừa chửi: "Bọn người đó quá xảo quyệt, không để lại một chút dấu vết nào, chắc là đã chạy mất rồi, tức chết mất!"
An Tự suy nghĩ một chút, nói: "Camera giám sát..."
"Đúng rồi, hành lang ký túc xá có camera giám sát, đã quay được mặt bọn chúng, đợi về trường đối chiếu thông tin danh tính, chắc chắn có thể bắt được chúng!"
Cách Nhĩ tức giận gọt xong quả táo, ném dao gọt hoa quả lên bàn rồi cắn táo rôm rốp, như thể đang cắn một đám kẻ thù.
An Tự muốn nói lại thôi, cậu nghĩ thầm, quả táo này ban đầu không phải gọt cho cậu ăn sao.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc giáo sư Ryan và những người khác không có ở đó, An Tự kiên quyết yêu cầu xuất viện, bác sĩ không còn cách nào khác, đành phải làm thủ tục xuất viện cho cậu.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc phi thuyền đã phóng đến trước mặt An Tự, một nam một nữ bước xuống, bọn họ quần áo xộc xệch, thấp bé gầy gò, vội vàng ôm cậu vào lòng.
Người phụ nữ mũi cay cay, nước mắt chảy dài: "Tự Tự! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại phải nhập viện! Nhìn con gầy đi này!"
An Tự không phản kháng, như một con búp bê mập mạp, mặc cho mẹ An nắn bóp ôm ấp: "Mẹ, con không sao, mẹ xem con vẫn khỏe mà."
Cha An ôm vợ và con trai, cau mày: "Tự Tự, có phải không có tiền mua đồ ăn ngon không? Cha có tiền, để cha chuyển khoản cho con!"
An Tự bất lực mở số dư tài khoản, trong đó có 400.000 tệ vũ trụ, đây là học phí và tiền sinh hoạt của cậu ở trường Đại học Đế Tinh trong tương lai, tiết kiệm từng đồng mới có được, cậu nói: "Cha, con có nhiều tiền thế này, đủ dùng rồi, không cần chuyển khoản đâu."
Cha An không chịu nghe, nghiến răng chuyển cho cậu 100.000 tệ vũ trụ, số tiền này tương đương với hai năm chi tiêu sinh hoạt của gia đình họ ở Hành tinh Uranium, ở Đế Tinh chỉ đủ sống ba tháng.
An Tự nhìn mà đau lòng, cha mẹ cậu đã đi tàu bay nhanh nhất đến thăm cậu, chắc chắn đã tốn vài chục nghìn tệ vũ trụ.
Nhà còn nợ tiền phá sản của mỏ quặng, giờ lại chuyển cho cậu một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn khi về sẽ phải đi tàu bay cũ nát giá rẻ mất nửa tháng.
An Tự nghĩ đến đây, liền ra tay trước, mua vé tàu bay cho cha mẹ An sau vài ngày nữa, đồng thời đề nghị với cha mẹ: "Đã đến đây rồi, cha mẹ, con dẫn cha mẹ đi Đế Tinh chơi một vòng nhé."
Cha mẹ An nghe vậy, liên tục lắc đầu, vẻ mặt phản đối: "Tự Tự, cha mẹ chỉ đến thăm con thôi, con không sao là tốt rồi, nhà còn có việc khác, sáng mai cha mẹ sẽ về."
Giá cả ở Đế Tinh rất đắt đỏ, thăm thú một vòng sẽ tốn rất nhiều tiền, cha mẹ An không nỡ. Hơn nữa, quần áo họ mặc không đẹp, sợ bạn học của Tự Tự nhìn thấy sẽ cười chê.
An Tự hiểu được suy nghĩ trong lòng cha mẹ, cậu nhấn mạnh: "Con có tiền, chắc chắn đủ dùng! Con trai của cha mẹ học rất giỏi, nếu không đủ thì còn có thể kiếm học bổng!"
Cha mẹ An nghe vậy vẫn không chịu đồng ý, nhất quyết không chịu nhúc nhích. An Tự không lay chuyển được họ, đành phải lùi một bước, nói: "Vậy con dẫn cha mẹ đi dạo quanh Hành tinh Gaia nhé? Ở đây đi dạo không tốn tiền, cũng không có ai nhìn chúng ta. Không khí ở Hành tinh Gaia rất tốt, sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều rồi!"
Cha mẹ An nghe nói không tốn tiền thì liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng đúng, chúng ta đi dạo quanh đây thôi!"
An Tự dẫn cha mẹ đi chơi ở vườn thực vật cả ngày, nhân lúc hai người chơi mệt ngủ thϊếp đi, cậu lén lút chuyển tiền. Chỉ giữ lại cho mình vài chục nghìn tệ vũ trụ, còn lại đều chuyển hết cho mẹ An. Bình thường mẹ An không phải là người kĩ tính, không có việc gì sẽ không kiểm tra sổ sách.
Chuyển tiền thành công, An Tự thở phào nhẹ nhõm.
Cậu giũ giũ tay áo, thả Tiểu Ngao ra, cả ngày nay tên nhóc này đều bị nhét trong ống tay áo, không biết đã tức giận đến mức nào rồi.
An Tự giả vờ đáng thương: "Tiểu Ngao, mày chỉ có thể theo tao chịu khổ thôi."
Tiểu Ngao vẫy vẫy đuôi, nhẹ nhàng cắn ngón tay An Tự, dường như có chút không hài lòng.
An Tự mặc cho Tiểu Ngao nổi giận, cậu khẽ xoa đầu nó: "Yên tâm, cho dù tao chỉ còn một miếng ăn cũng không bao giờ để mày phải đói."