Tiểu Ngao chui ra khỏi ống tay áo của An Tự, lặng lẽ trốn dưới gối.
An Tự cảm nhận được dấu vết của Tiểu Ngao, cậu thở phào nhẹ nhõm, chống người dậy phối hợp với bác sĩ kiểm tra, thuận miệng hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Một ngày một đêm." Cách Nhĩ trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, không còn ngang ngược như trước, thành thật trả lời: "Giáo sư Ryan sắp đến rồi, cha mẹ mày ngày mai cũng đến."
An Tự thuần thục xắn ống tay áo, phối hợp với y tá robot lấy máu, nghe vậy liền giật mình, y tá robot suýt nữa đâm lệch mạch máu, giọng máy móc nhắc nhở: "Đừng cử động! Đừng cử động!"
An Tự không cử động nữa, y tá robot thuận lợi lấy được máu, thỏa mãn rời đi.
Cách Nhĩ ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"
An Tự xua tay, không nói gì, chỉ thấy hơi đau đầu.
Cha mẹ An Tự là một cặp vợ chồng BO ân ái, từ nhỏ đã hết sức cưng chiều cậu, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chăm sóc cậu vô cùng cẩn thận, thậm chí đến mức nuông chiều.
Ba mươi năm trước, gia đình họ An phát tài nhờ quặng uranium, là một trong những đại gia có số má trên Hành tinh Uranium, đến đời cha An Tự, Hành tinh Uranium xuất hiện ô nhiễm kim loại nặng, tất cả người dân Hành tinh Uranium đều không may mắn thoát khỏi, cộng thêm việc các chính trị gia và doanh nhân bỏ trốn, phong tỏa toàn bộ Hành tinh Uranium, cuộc sống của mọi người càng thêm khó khăn.
Cứ thế, người dân Hành tinh Uranium chỉ có thể tự cứu mình.
Đầu tiên là một số nhà khai khoáng phát tài nhờ quặng mỏ - bao gồm cả gia đình họ An đã quyên góp 95% toàn bộ tài sản để điều trị cho người dân Hành tinh Uranium và cải thiện môi trường ô nhiễm.
Có nhà khai khoáng đứng ra dẫn đầu, những người giàu có khác cũng tham gia, còn có những người không có tiền nhưng muốn đóng góp một phần sức lực để cứu quê hương. Mọi người góp tiền góp sức, xây dựng khu sinh hoạt trong lành, khu nông nghiệp sinh thái, viện nghiên cứu khoa học, v...v., nỗ lực cải thiện môi trường của Hành tinh Uranium.
Tuy nhiên, ô nhiễm gen quá khủng khϊếp, cho dù người dân Hành tinh Uranium đã cố gắng hết sức nhưng tỷ lệ tử vong ở nơi đây vẫn cao đến mức đáng sợ, sau hơn 20 năm nỗ lực, người dân Hành tinh Uranium mới phá vỡ được lệnh phong tỏa hành tinh, có được bước đầu tiên để thay đổi vận mệnh.
Khi An Tự chào đời, người dân Hành tinh Uranium vẫn còn lạc quan về hệ sinh thái của Hành tinh Uranium, hoàn toàn không biết rằng vài năm sau, phần lớn người dân Hành tinh Uranium sẽ tử vong vì ngộ độc kim loại nặng mãn tính, số người tử vong tăng vọt.
Cha mẹ An Tự cũng không biết, tình yêu đã làm họ mất đi lý trí. An Tự mới sinh ra không lâu đã liên tục ốm đau, thỉnh thoảng phải vào viện cấp cứu, đủ loại biến chứng bệnh gen di truyền, không ngừng làm cạn kiệt gia sản của gia đình họ An.
Kể từ khi tỷ lệ tử vong tăng cao, người dân Hành tinh Uranium rất coi trọng trẻ sơ sinh, không có chuyện bỏ mặc không lo, chính phủ có trợ cấp cho trẻ sơ sinh, trợ cấp cho bệnh gen và đủ loại trợ cấp khác, viện trợ đến suốt đời.
Gia đình họ An chỉ có một đứa trẻ sơ sinh này sống sót, mọi người đều rất thương cậu, liều mạng kiếm tiền để chi trả tiền thuốc men cho An Tự, nhờ vậy mà cứu được mạng sống nhỏ bé này.
Nhưng cha mẹ vẫn rất áy náy với An Tự, sao những đứa trẻ sơ sinh ở các hành tinh khác sống vui vẻ hạnh phúc mà An Tự nhà mình lại đau ốm liên miên,
thỉnh thoảng phải vào viện sống dở chết dở một phen, họ thấy những đứa trẻ ở hành tinh khác tung tăng nhảy nhót mà ước ao, còn con mình ngày nào cũng nằm trên giường bệnh.
Từ nhỏ An Tự đã quen với bệnh viện, lúc nào cậu cũng ngoan ngoãn, không ồn ào náo động. Bản thân cậu cũng biết tình trạng cơ thể mình, không thể vận động mạnh, không thể để cảm xúc lên xuống quá mức, không thể gây phiền phức cho mọi người.
An Tự rất biết ơn gia đình và quê hương vì đã luôn tin tưởng vào mình, từ nhỏ cậu đã lập chí báo đáp hành tinh mẹ, cải thiện môi trường của Hành tinh Uranium, thay đổi vận mệnh của người dân nơi đây.
Vì vậy, sau khi cậu thi đỗ vào trường đại học Đế Tinh, gặp phải sự chế giễu của bạn học, cậu chưa từng nói với gia đình một lần nào. Cậu cảm thấy đây đều là những chuyện dễ giải quyết, không cần làm phiền cha mẹ, khiến họ lo lắng.
Nghĩ đến đây, An Tự quay sang nói với bác sĩ: "Bác sĩ, bác có thể giúp cháu một việc không?"
Bác sĩ: "Cậu nói đi."
An Tự thấy vậy, mạnh dạn đưa ra yêu cầu: "Bác sĩ có thể cho cháu xuất viện ngay không?"
Bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, Cách Nhĩ đã vô cùng kinh ngạc, cậu ta đưa tay ấn chặt vai An Tự, hận không thể ấn cậu trở lại giường: "Mày nói bậy bạ gì thế, cơ thể mày còn chưa khỏe!"
"Tôi đã khỏe rồi." An Tự gạt tay cậu ta ra, cậu xuống giường đi giày, đi lại vài bước: "Bác sĩ xem, cháu không có di chứng gì cả."
"Việc này… tình hình bên trong cơ thể thì làm sao có thể nhìn bên ngoài mà biết được?" Cách Nhĩ quay đầu, hung hăng nói với bác sĩ: "Bác sĩ, cơ thể An Tự có phải vẫn chưa khỏe không?"
Bác sĩ lấy máy quét được trang bị trong phòng bệnh, quét lại dữ liệu cơ thể của An Tự, do dự nói: "Ừm thì… có lẽ nên theo dõi thêm hai ngày nữa?"
Cách Nhĩ lập tức tìm được chỗ dựa, đắc ý nhìn An Tự: "Thấy chưa, bác sĩ cũng nói thế!"
An Tự: "..."
An Tự suy nghĩ một lúc, bàn bạc với bác sĩ đổi một cách nói khác, đợi khi cha mẹ An Tự đến sẽ nói sao cho họ không phải lo lắng.
Trong lúc nói chuyện, giáo sư Ryan vội vã chạy đến, phía sau còn có mấy học sinh, tay xách mấy giỏ hoa quả.
Giáo sư Ryan ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi: "Trò thấy thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
An Tự lắc đầu, cậu thuật lại tình hình, ra hiệu cho giáo sư yên tâm.
Giáo sư Ryan thở phào nhẹ nhõm, nhìn An Tự lại nhìn Cách Nhĩ, muốn nói lại thôi.
An Tự quan sát vẻ mặt của giáo sư, dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Đã bắt được bọn Omega ngoài ngành kia chưa ạ?"