Hầu hết cư dân của Hành tinh Gaia đều là Beta, bảo vệ vườn thực vật cũng không ngoại lệ.
Những sinh viên tham gia khóa học thực hành đều đến từ Đại học Đế Tinh, phía trên đã nhiều lần dặn dò phải canh gác cẩn thận, không ngờ vẫn xảy ra chuyện như vậy.
Bên ngoài phòng bảo vệ đột nhiên xuất hiện hai Omega có dấu hiệu phát tình, bảo vệ trực ban thấy tình hình này thì cảm thấy không ổn, vội liên lạc với bệnh viện gần đó, cử xe đến đón người, đồng thời thông báo cho người phụ trách chung của nhóm sinh viên này.
Giáo sư Ryan vừa nhận được điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Thầy nhanh chóng đi đến chỗ tổng chỉ huy Alpha, trình bày ngắn gọn đầu đuôi sự việc, lại dặn dò trợ lý bên cạnh vài câu rồi vội vã đi ra khỏi căn cứ cơ giáp.
Lúc này đang là giờ ăn tối, sĩ quan huấn luyện Alpha chọn địa điểm tụ tập tại quảng trường cơ giáp rộng rãi, tổ chức tiệc nướng ngoài trời, mọi người đều vui vẻ ăn thịt nướng, trò chuyện và uống nước giải khát.
Thấy giáo sư Ryan đột ngột rời đi, mọi người đều rất nghi ngờ, một số người nhạy bén đã bắt đầu bàn tán, đoán già đoán non về lý do giáo sư Ryan rời đi.
Theo lẽ thường, giáo viên hướng dẫn của ngành thực vật học phải luôn túc trực trong buổi tụ tập để đảm bảo an toàn cho các sinh viên Omega, giáo sư Ryan là người nghiêm túc và cẩn thận, không thể vì chuyện riêng mà rời đi, chỉ có thể là đã xảy ra chuyện lớn liên quan đến học sinh.
Tề Sóc thờ ơ thu hồi ánh mắt, hắn cúi đầu trầm tư, hàng mi dài như lông quạ khẽ chớp, các bạn học Alpha và Omega xung quanh đến chào hỏi mà hắn cũng không để ý.
Tề Sóc khẽ cau mày, bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy, đám đông xung quanh hiểu ý tản ra một lối đi, ánh mắt dõi theo nhân vật trung tâm của buổi tụ tập chậm rãi đi xa dần.
Mà tiêu điểm ánh mắt của mọi người - Tề Sóc chậm rãi đi đến trước mặt sĩ quan huấn luyện.
"Sĩ quan huấn luyện." Lời nói của Tề Sóc khá lịch sự nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng: "Tại sao giáo sư Ryan lại rời đi thế? Có phải có sinh viên Omega vắng mặt nào đã xảy ra chuyện không?"
Giọng nói của Tề Sóc như tiếng băng va vào đĩa sứ, khiến người ta nghe rõ mồn một.
Sĩ quan huấn luyện Alpha hơi đau đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, dùng ánh mắt cảnh cáo những học sinh đang buôn chuyện, đồng thời nói với Tề Sóc: "Cậu theo tôi."
Trong đám đông, có một ánh mắt nồng nhiệt ẩn chứa ghen tị lẫn không cam lòng dõi theo Tề Sóc, căm hận đến mức cắn môi bật máu.
Omega vắng mặt, Omega vắng mặt... Bình thường anh Sóc sẽ không hỏi chuyện như vậy, càng không hỏi chi tiết như thế! Quả nhiên là vẫn để ý đến tên béo xấu xí kia, biết đâu còn phát hiện ra ngọc bội trên người nó nữa...!
Trong lòng Âu Lan hoảng hốt, cậu ta mở quang não, gửi một tin nhắn đến một tài khoản không tên: "Đã lấy được đồ chưa?"
Bên kia: "... Giữa chừng xảy ra chút trục trặc, kế hoạch thất bại rồi."
"Đồ vô dụng! Đồ vô dụng!"
Âu Lan mắng to, vết máu trên môi càng đậm, suýt nữa thì ném vỡ quang não: "Tại sao kế hoạch lại thất bại? Một đám các người còn không đối phó nổi một tên béo xấu xí sao? Kêu các người đi trộm một cái ngọc bội mà cũng khó khăn thế à?! Nuôi các người chỉ tổ phí cơm!”
Bên kia không dám nói gì.
Đám người độc ác tụ tập lại với nhau trong tình trạng thảm hại, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Chuyện trả thù đã hỏng, chuyện được giao cũng hỏng, không biết cậu Âu Lan sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào đây!
Hay là bỏ trốn đi.
Dù sao bọn họ cũng là học sinh giả danh của các khoa khác, bỏ trốn cũng chẳng ai bắt được.
Trong lúc đám người đang cuống cuồng bỏ trốn, An Tự đang được cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Thể chất của An Tự rất kém, vốn không thích hợp để chạy bộ. Huống hồ cậu còn vừa chạy vừa cõng thêm một người, chạy liên tục hơn nửa tiếng đồng hồ, chất độc uranium kim loại nặng trong cơ thể bị kích hoạt, từ từ ăn mòn thận, mạch máu tim cũng sưng to, có nguy cơ ngừng đập bất cứ lúc nào.
Bác sĩ không kịp tìm người ký giấy đồng ý phẫu thuật, lập tức đẩy người vào phòng phẫu thuật, dùng rô bốt nano thông mạch máu, liên tục thay máu mới miễn cưỡng ổn định được tình trạng của An Tự.
Lúc này đã là đêm khuya, giáo sư Ryan và Cách Nhĩ canh giữ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, suốt đêm không ngủ, bọn họ không phải là người thân trực hệ của An Tự, căn bản không thể vào thăm.
Cha mẹ An Tự nhận được thông báo, lập tức từ Hành tinh Uranium bay đến, nhưng khoảng cách quá xa xôi, tàu vũ trụ nhanh nhất cũng phải mất hai ngày mới đến nơi.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, máy cứu hộ kêu inh ỏi, liên tục theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của An Tự, duy trì nhịp tim của cậu.
Góc trên bên trái căn phòng, màn hình giám sát phát ra tiếng dòng điện nhỏ rồi đột nhiên mất tín hiệu, cố định hình ảnh tĩnh; không ai biết được, một bóng người màu xanh lục đang ngưng tụ trong phòng bệnh.
Người ấy tóc dài như mực, đầu đội mũ miện, xương mày như dao, đôi mắt phượng uy nghiêm mà nội liễm, khóe cười bẩm sinh mím chặt thành một đường, rõ ràng là rất không vui.
"Lấy ơn trả oán, thế dùng gì để trả ơn đây?" Người đàn ông cúi đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt An Tự, trầm giọng nói: "Không biết rút kinh nghiệm."