Sau vài ngày thực hành, An Tự thử dùng những kiến thức đã học trên lớp, dùng năng lực tinh thần nuôi dưỡng cây long hòe, hiệu quả rất rõ rệt, cành lá cây long hòe xum xuê, hương hoa ngào ngạt.
Không chỉ vậy, cây long hòe còn không ngừng truyền đạt lòng biết ơn đến cậu. An Tự có chút kinh ngạc, sách giáo khoa nói rằng thực vật sẽ có phản hồi với người nuôi trồng, cậu vẫn luôn cho rằng đó là phản hồi về năng lượng, không ngờ còn bao gồm cả phản hồi về mặt cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên An Tự đọc hiểu rõ ràng cảm xúc của thực vật như vậy. Cậu cũng đã có sự tiến bộ rõ rệt trong việc kiểm soát năng lực tinh thần, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, dường như một số bệnh vặt trên người đều đã khỏi.
An Tự sờ mặt mình, mụn trên trán đã biến mất, các triệu chứng rối loạn nội tiết đã thuyên giảm, ngay cả tàn nhang trên mũi cũng ít đi.
Đối xử tốt với thực vật, thực vật sẽ mang lại phản hồi tốt cho người nuôi trồng, đây là một vòng tuần hoàn lành mạnh. Quãng thời gian học tập này đã củng cố quyết tâm của An Tự, muốn thông qua việc trồng trọt thực vật để cải thiện môi trường Quặng Tinh.
Trong thời gian An Tự đang nỗ lực học tập, một chuyện lớn đã xảy ra ở vườn thực vật.
Có một Omega táo bạo để mắt đến một Alpha nào đó của khoa Cơ giáp, nhân lúc lớp thực hành không có ai giám sát, cậu ta đã tránh được sự canh gác của bảo vệ ở bên ngoài vườn thực vật, tự ý chạy đến căn cứ thực hành của khoa Cơ giáp, định tỏ tình với Alpha kia.
Căn cứ thực hành quá lớn, Omega nhỏ này đi vào đó rồi bị lạc đường, còn đυ.ng phải không ít Alpha.
May mà Omega này không trong thời kỳ phát tình, các sinh viên khoa Cơ giáp cũng khá tuân thủ kỷ luật, căn cứ hỗn loạn một hồi rồi nhanh chóng ổn định lại, sĩ quan huấn luyện Alpha của khoa Cơ giáp đã đưa Omega nhỏ này trở về nguyên vẹn.
Giáo sư Ryan biết chuyện này thì vô cùng tức giận, đã xử phạt Omega này rất nghiêm khắc, đuổi thẳng về trường Đại học Đế Tinh.
Ngoài ra, giáo sư Ryan còn tăng cường canh gác ở vườn thực vật, còn sắp xếp cả rô-bốt tuần tra định kỳ trong vườn thực vật, mỗi Omega đều phải báo cáo kịp thời.
Tất nhiên, giáo sư Ryan cũng biết rằng ngăn chặn không bằng giảng giải, thầy đã thống nhất với các sinh viên vào ngày trước buổi thực hành sẽ tổ chức cho bọn họ đến căn cứ Cơ giáp tham quan - trên thực tế vẫn là một buổi giao lưu trá hình.
An Tự không muốn đi chút nào, cậu đã xin phép riêng với giáo sư Ryan. So với việc đi xem Alpha nào đó, cậu thà tiếp tục ở bên cây long hòe và nằm dài với Tiểu Ngao còn hơn.
An Tự không có hứng thú với Alpha, toàn bộ tâm trí cậu đều đặt vào buổi thực hành, mỗi ngày nếu có học được điều gì mới cậu sẽ đều ghi chép vào sổ tay, để sau này có thể xem lại bất cứ lúc nào.
Hôm nay, An Tự lại có giác ngộ mới, ngòi bút sột soạt trên giấy.
Tiểu Ngao nằm trên vai cậu ngáp, lúc nó sắp ngủ thϊếp đi, đột nhiên An Tự khựng người, ngẩng đầu lên hỏi: "Tiểu Ngao, mày có nghe thấy không?"
Tiểu Ngao nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
An Tự: "Có người đang kêu cứu."
Tiểu Ngao đứng thẳng dậy, nghiêm túc lắng nghe một giây, rồi nằm xuống một cách chán nản, dường như không hứng thú với chuyện này.
An Tự hơi để tâm, cậu cất đồ vào ba lô rồi đứng dậy, ngón tay khẽ chạm vào đầu Tiểu Ngao, ra hiệu cho nó bám chặt, cậu nói: "Chúng ta đi xem."
An Tự nghe tiếng phân biệt phương hướng, nhanh chóng đến được nơi phát ra âm thanh, kỳ lạ là xung quanh không có một bóng người, chỉ có một cây bạch quả cao ngất ngưởng, lá cây màu vàng nhạt rơi lả tả, phủ kín mặt đất, nhìn xa thì tán cây còn rộng hơn cả sân bóng rổ.
"Đau quá, cứu với, cứu tôi với!"
An Tự lại nghe thấy tiếng đó, cậu đặt lòng bàn tay đặt lên cây bạch quả, đoạn nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: "Kỳ lạ..."
"Là tôi! Là tôi! Cầu xin cậu cứu tôi với!"
An Tự sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên cây bạch quả, cậu có thể cảm nhận được một luồng năng lượng nhỏ bé liên tục truyền đến lòng bàn tay, cùng với tiếng cầu cứu kia.
"Tôi bị bệnh rồi, trong bụng toàn là ấu trùng sâu bướm, cứ thế này thì tôi sẽ chết mất."
An Tự giật mình, theo chỉ dẫn của cây bạch quả, cậu định bóc một miếng vỏ cây ra xem tình hình sâu đυ.c, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát lớn: "Mày đang làm gì thế?! Mày đang phá cây của tao à!"
Tiểu Ngao đã chui vào trong cổ áo của An Tự, An Tự khựng lại một lát, quay đầu lại, là Cách Nhĩ.
"Cây của cậu bị sâu rồi." An Tự nói thẳng, bóc một miếng vỏ cây nhỏ ra, bên trong toàn là những con sâu nhỏ xíu, nhìn mà sởn cả da gà: "Nếu không xử lý cẩn thận, cây sẽ chết."
Cách Nhĩ nghẹn họng, hung hăng nói: "Không cần mày lo chuyện bao đồng!"
An Tự khựng lại, cậu buông tay, đây đã là lần thứ hai cậu lo chuyện bao đồng rồi, đúng là không cần thiết. Nhưng cây bạch quả này vẫn đang khổ sở cầu xin cậu, cậu cũng không thể mặc kệ được.
"Đây là ấu trùng sâu đυ.c gỗ, 100ml thuốc diệt sâu đặc hiệu + 100ml thuốc thấm sâu +... Tiêm vào lỗ sâu là có thể phòng trừ được."
An Tự nghiên cứu sách vở về thực vật, cậu biết cách xử lý loại sâu bệnh nhỏ này, cậu nhàn nhạt nói: "Dùng hay không tùy cậu, cậu cũng không muốn bị điểm 0 trong bài thực hành chứ?"
Cách Nhĩ lập tức đỏ mặt, cậu ta nắm chặt tay, hung dữ nói: "Đương nhiên là tao rành mấy cách này rồi, không cần mày lắm mồm."
An Tự tốt bụng một phen lại bị người ta chà đạp, song cậu cũng không giận lắm, ngược lại còn thấy mình có cái cớ để rút lui, cậu thở phào nhẹ nhõm, không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi.
"Này đừng đi mà! Cầu xin cậu giúp tôi với! Giúp tôi với!"
An Tự không thực sự muốn đi, cậu định đi lấy đủ thuốc trước, tan học sẽ đi muộn một chút, tránh chạm mặt Cách Nhĩ, lúc đó sẽ giúp cây bạch quả phòng trừ sâu bệnh.
An Tự bị mắng thì không để bụng nhưng Tiểu Ngao thì không vui rồi. Nó thò đầu ra, quan sát thấy khoảng cách đã đủ xa, móng vuốt nhỏ bé khẽ búng một cái vào không trung.
Không xa, cây bạch quả đột nhiên rung mạnh, tiếp theo là tiếng hét kinh hoàng của Cách Nhĩ: "Á á á sâu! Sâu á á á trời ơi! Chết mất chết mất! Cứu với! Cứu với á á á!"
Bước chân của An Tự khẽ khựng lại, tuy thấy kỳ lạ nhưng không quay đầu lại.
Đừng xen vào chuyện người khác, cậu nhớ rất rõ.
___
mọi người thấy hay thì cho tớ xin một cmt làm động lực nha