Chương 10: Thế giới coi trọng ngoại hình (2)

Alpha lùn ngớ người, vội vàng chạy mất, ánh mắt tò mò dò xét từ bốn phía đổ dồn về đây, Gael không chịu nổi sự nhục nhã khi suýt bị cắm sừng, gã khó chịu kéo Lý Á Đế vội vã rời đi.

An Tự đã lặng lẽ rời đi từ lâu, cậu cố ý đứng xa một chút. Lúc này đã an toàn thoát thân, không ai chú ý đến cậu.

Cậu nhẹ nhàng thở phào, may mà khả năng quan sát của mình vẫn khá nhạy bén.

Tên lùn mập đó luôn nhìn sắc mặt Lý Á Đế trước, sau đó mới xem chỉ thị của Gael, cậu thấy có vẻ không ổn, thử thăm dò một chút, không ngờ lại moi ra được chuyện.

Trải qua chuyện phiền phức này, An Tự không còn tâm trạng ăn uống nữa, cậu đứng dậy định rời đi, đột nhiên cảm thấy một tầm mắt đầy ác ý ghim thẳng vào mình.

Cậu khó chịu xoa xoa cánh tay, quay người lại thì nhìn thấy Âu Lan - kẻ đã ép cậu mua bán trên phi thuyền trước đó, đối phương đang đứng bên cạnh Alpha được mọi người vây quanh là Tề Sóc, nhìn cậu với vẻ căm ghét đố kỵ.

An Tự thắc mắc tại sao đối phương lại đố kỵ với mình, đến khi dời mắt, cậu phát hiện ra Alpha cấp SSS Tề Sóc bên cạnh Âu Lan cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt hờ hững.

Cậu giật mình, giả vờ cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi căng tin.

Âu Lan gần như dán nửa người vào Tề Sóc, cậu ta ngẩng đầu lên, đổi sang vẻ dịu dàng hiền thục, nhẹ giọng nói: "Anh Sóc, sao anh lại nhìn cậu ta?"

Tề Sóc cau mày, lờ đi tình yêu điên cuồng trong mắt Âu Lan, lặng lẽ dịch ra một chút, giữ khoảng cách an toàn với Omega này, nhỏ giọng nói: "Xem trò hề thôi."

Âu Lan không nghĩ như vậy, cậu ta kìm nén sự đố kỵ trong mắt, tiến lại gần Tề Sóc, còn muốn dựa vào người hắn.

Tề Sóc vô thức cau mày, giơ tay vuốt ve cổ áo của mình, lấy một miếng ngọc bội ấm áp dưới lớp áo ra, trên mặt ngọc cũng được khắc những ký tự kỳ lạ.

Nếu An Tự ở đó, chắc chắn sẽ kinh ngạc nhận ra miếng ngọc bội này giống hệt với miếng ngọc bội đã ở bên cậu mười tám năm.

Tề Sóc cầm miếng ngọc bội của mình, lắc lắc trước mặt Âu Lan, thản nhiên nói: "Cậu cũng biết, tôi đã có hôn thê rồi."

Khuôn mặt Âu Lan lập tức tái mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm miếng ngọc bội này, trong đầu hiện lên hình ảnh một Omega đen lùn mập, lòng đầy căm hận, cậu ta lập tức buột miệng nói: "Một cuộc hôn ước được kết nối bằng một miếng ngọc bội, nếu đối phương là một kẻ xấu xí thì anh cũng nhận sao? Anh Sóc, đừng ngốc như vậy..."

"Tôi nhận." Tề Sóc ngắt lời cậu ta, lạnh lùng nhìn Âu Lan, nhẹ giọng nói: "Đừng xúc phạm hôn thê của tôi, tôi sẽ tức giận."

Âu Lan lạnh cả người, không dám nói thêm gì nữa. Cậu ta biết lai lịch miếng ngọc bội này của Tề Sóc.

Mười tám năm trước, Tề Sóc vừa tròn hai tuổi đã thức tỉnh thiên phú cấp SSS. Kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Tề tức giận, lập tức lên kế hoạch bắt cóc Tề Sóc, chuẩn bị gϊếŧ người diệt khẩu, bóp chết mầm mống tốt nhất của nhà họ Tề ngay từ trong trứng nước.

Lúc đó, nhà họ Tề đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong vũ trụ mà vẫn không tìm thấy tung tích của Tề Sóc, cả gia tộc nóng ruột như kiến trên chảo nóng.

Đột nhiên, có một lão già trông giống như thầy bói lang thang đến thăm, nói rằng có cách tìm thấy Tề Sóc và có thể đưa hắn trở về nguyên vẹn, nhưng ông ta có một điều kiện.

Ba ngày sau, Tề Sóc được cứu trở về, trên người có thêm một miếng ngọc bội và một vị hôn thê chưa từng gặp mặt.

Gia chủ nhà họ Tề cảm thấy chuyện này không ổn, lập tức muốn hủy hôn ước.

"Ông có thể không giữ lời hứa." thầy bói cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng có thể lấy lại mạng của cậu ta."

Gia chủ nhà họ Tề đã từng thấy thủ đoạn bí ẩn của lão nên lập tức ngoan ngoãn, đồng thời dặn dò Tề Sóc phải tuân thủ lời hứa này, nếu không sẽ mất mạng.

Từ nhỏ đến lớn Tề Sóc luôn nghe người ta nhắc đến chuyện này, vì vậy, tuy hắn rất ghét hành vi báo đáp ân huệ, nhưng điều này không ngăn cản hắn dùng miếng ngọc bội làm cái cớ để từ chối những Omega mà hắn ta không thích.

Tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, Omega nào làm vợ hắn mà chả được, quan trọng là hắn quý mạng của mình, chỉ là một danh phận con cỏn mà thôi, cứ cho đi cũng chẳng mất mát gì.

Tề Sóc rất thờ ơ với chuyện này, tuy nhiên từ khoảnh khắc cảm nhận được hơi thở của miếng ngọc bội trên người Omega lùn mập xấu xí đó, hắn vẫn cảm thấy ghê tởm và khó chịu trong lòng, dù trước đó vừa lên tiếng bênh vực giả lả.

Hy vọng rằng Omega xấu xí này chỉ vô tình dính một chút hơi thở của miếng ngọc bội, nếu không thì…



An Tự vô cớ rùng mình, trong lòng có chút bất an.

"Có phải Lý Á Đế đang lên kế hoạch trả thù mình không?" Cậu buồn bã lẩm bẩm, có chút đau đầu: "Cũng có thể là Âu Lan không chừng."

An Tự cảm thấy mình có quá nhiều kẻ thù, có lẽ giả vờ yếu đuối chịu đựng mới là lựa chọn tốt nhất.

Cậu nhìn vào chiếc gương toàn thân bên cạnh, sờ sờ khuôn mặt mình, tự lẩm bẩm: "Trông không đẹp thì đáng bị bắt nạt sao? Là một kẻ xấu xí thì đáng bị người ta bàn tán sao?"

Nói cho cùng, đây là một thế giới coi trọng ngoại hình.

Nhưng cậu thực sự không cam lòng.