Lục Thần là một đứa trẻ mồ côi đến từ tinh cầu cấp D, từ khi có ký ức, anh đã chỉ có một mình.
Môi trường sống trên tinh cầu cấp D cực kỳ khắc nghiệt, không chỉ thường xuyên có bão từ mà thỉnh thoảng còn xảy ra động đất, mức độ không khí luôn ở mức báo động đỏ.
Nghe nói, nơi đó từng là nơi lưu đày tù nhân khi liên bang được thành lập, dần dần hình thành nên các thành phố.
Một nơi nghèo khổ như vậy là điều mà một tiểu thiếu gia như Mục Duệ Thần không thể tưởng tượng nổi, trong khi những đứa trẻ ở trung tâm thành phố còn chê đồ ăn không ngon, thì phần lớn người dân trên tinh cầu cấp D chỉ đủ để lót dạ qua ngày.
Tại đây hành vi bỏ rơi trẻ em không cấu thành tội phạm, vì vậy mà tỷ lệ trẻ mồ côi ở nơi này là cao nhất toàn liên bang.
Lục Thần không biết mình là bị bỏ rơi hay do lạc mất gia đình, nhưng anh không quan tâm, đối với anh, sống sót đã là may mắn rồi, đây cũng là suy nghĩ của đa số những đứa trẻ mồ côi khác.
Tinh cầu cấp D không có các tổ chức phúc lợi như cô nhi viện, những khoản trợ cấp càng chẳng cần phải nhắc đến, các quan chức địa phương chỉ nghĩ cách rời khỏi nơi quái quỷ này, làm sao họ có thể quan tâm đến đời sống của người dân, chỉ cần không xảy ra rắc rối là được.
Những gia đình có thu nhập sống ở trên tinh cầu này còn cảm thấy rất khó khăn, huống chi là trẻ mồ côi?
Những đứa trẻ như Lục Thần hầu như chỉ có thể dựa vào sức lực của bản thân để tồn tại.
Cảnh nghèo khổ khiến cho việc ăn những thức ăn thừa cũng trở thành một điều xa xỉ, muốn có thực phẩm phải dựa vào cướp bóc, hoặc đi đến biên giới để săn quái thú.
Chính vì những quy tắc ngầm tàn khốc trên tinh cầu cấp D, khiến cho bài kiểm tra năng lực diễn ra bốn năm một lần của liên bang trở thành con đường duy nhất, là tia hy vọng tưởng chừng như cuối cùng cho những đứa trẻ này.
Lục Thần cũng là một trong số đó.
Năm mười hai tuổi, sau khi được kiểm tra và phát hiện có sức mạnh cùng tinh thần lực cấp S, đồng thời biết rằng anh là trẻ mồ côi, Lục Thần ngay lập tức được gửi đến thành phố Khởi Nguyên trên tinh cầu S, bên cạnh trung tâm thành phố, nơi có cô nhi viện tốt nhất, với các phúc lợi thuộc kiểm soát của chính phủ liên bang.
Có lẽ từ những ký ức mà tuổi thơ đã trải qua, Lục Thần trở nên khép kín, không thích giao tiếp. Sau khi tốt nghiệp học viện quân sự, anh gia nhập quân đội, càng dành nhiều thời gian cho việc huấn luyện, thực hiện nhiệm vụ, sức mạnh cùng tinh thần lực cũng từ cấp S tiến lên cấp SS.
Hai mươi sáu tuổi, Lục Thần đã không còn gầy gò, xanh xao như hồi nhỏ. Nhờ vào việc tập luyện thường xuyên, kết hợp với chế độ dinh dưỡng tiêu chuẩn, anh dần dần bộc lộ được gen di truyền ưu tú của mình.
Lục Thần ở tuổi trưởng thành sở hữu một gương mặt đẹp gần như tỷ lệ vàng, cùng các đường nét khuôn mặt góc cạnh bén sắc như tạc tượng, đôi con ngươi màu xám tro trong trẻo sâu thẳm mà lạnh lùng.
Thân hình được rèn luyện qua nhiều năm với bờ vai rộng, hông hẹp, vẻ ngoài cấm dục, nghiêm nghị, mặc trên người bộ quân phục mang lại cảm giác đầy áp bức với người đối diện, khí chất hiên ngang, uy quyền dù ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta run sợ, nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn, thu hút biết bao trái tim của omega ngoài kia.
Tất nhiên, đó là trước đây.
Quản gia nhẹ nhàng đóng cửa phòng hồi phục chức năng, trong lòng thở dài.
Chiếc đồng hồ quả lắc lớn trong phòng khách vang lên mười một tiếng, theo thói quen hàng ngày, Lục Thần lẽ ra phải ở trong thư phòng, nhưng đến giờ này anh vẫn chưa chịu rời khỏi phòng phục hồi.
Quản gia nghĩ đến chuyện ở buổi tiệc, không khỏi cảm thấy buồn cho thiếu gia nhà mình.
Giống như suy nghĩ của Lục Thần, quản gia cũng cảm thấy lần ghép đôi này, anh không có hy vọng.
Nếu là trước khi xảy ra chuyện đó, ông ấy có thể tự tin chờ đợi phu nhân của thiếu gia được đón về nhà, nhưng giờ thì…
Khi nghĩ đến những omega đã từng theo đuổi thiếu gia nhà mình, sau khi xảy ra chuyện thì từ bỏ, thậm chí có người còn công khai phủ nhận ý định từng muốn trở thành phu nhân Lục gia, ông ấy cảm thấy thật nực cười.
Trước đây thì phiền phức, hận không thể bám theo từng giây từng phút, giờ nhìn đám ong bướm kia như thể tránh dịch bệnh mà biến mất hoàn toàn, quản gia cảm thấy không đáng cho thiếu gia của mình.
Mặc dù, thiếu gia nhà ông ấy căn bản là không quan tâm đến những chuyện này.
Rõ ràng Lục Thần đã bị thương vì liên bang, ngay cả sách giáo khoa cũng đã được chỉnh sửa để ghi lại trận chiến đó, anh là một người hùng của liên bang, đáng lẽ phải nhận được nhiều sự ngưỡng phục cùng nể trọng, vậy mà thực tế lại là người bị khinh thường.
Lục Thần không hề biết đến tâm trạng buồn bã của quản gia, lúc này anh đang dùng sức chống hai bên thanh hỗ trợ để cố gắng di chuyển.
Theo lời khuyên của bác sĩ, để ngăn ngừa chứng teo chân hậu phẫu thuật, bệnh nhân cần cố gắng duy trì ba giờ tập phục hồi chức năng mỗi ngày, không chỉ có đôi chân, mà còn cả các bài tập thể dục toàn thân khác.
Tuy nhiên, sau nhiều cuộc hội chuẩn, cuối cùng họ chủ quan kết luận rằng quãng đời còn lại của anh sẽ không thể đứng dậy được nữa, vì thế mà đã rất lâu Lục Thần không chủ động vào phòng hồi phục.
Một kẻ kiêu ngạo như anh, dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng làm sao có thể chấp nhận kết quả này?
Nghĩ đến ngày hôm đó, sau khi bác sĩ rời đi, anh đã đập mọi thứ trong thư phòng, tất cả đổ vỡ ngổn ngang tựa như có một cơn lốc xoáy vừa quét qua, thế rồi nỗi đau cùng sự bất lực được miêu tả bằng cái cười khẩy đầy khổ sở của anh.
Hai cánh tay là nơi chống đỡ toàn bộ cơ thể, cơ bắp nổi lên những đường cong đẹp mắt, lớp mồ hôi trên bề mặt từ từ trượt xuống trong lúc Lục Thần cố gắng di chuyển về phía trước.
Từ lúc đến nhà, anh đã ở đây được hai tiếng.
Những cử chỉ, hay nụ cười của thiếu niên tại bữa tiệc, cùng với câu nói “Vậy sau này rất mong được giúp đỡ, chồng chưa cưới” vẫn đang kéo căng trái tim của Lục Thần.
Miệng thì nói từ chối, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà nỗ lực.
Trên đường về, người chưa bao giờ làm những điều vô nghĩa như Lục Thần, thậm chí đã tưởng tượng rằng nếu thể trạng của mình vẫn khỏe mạnh bình thường, khoảnh khắc ấy anh sẽ đáp lại Mục Duệ Thần như thế nào.
Nếu là như vậy, có lẽ anh sẽ lập tức đưa cậu đi lấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Sau đó, anh sẽ thực hiện tất cả những điều lãng mạn dành cho omega của mình, những điều mà anh đã âm thầm tích luỹ từ mọi thứ anh đã từng thấy, từng nghe trong nhiều năm qua, và chỉ muốn dành cho omega duy nhất của mình.
“Bịch!”
Âm thanh cơ thể va chạm với đệm.
Bởi vì kiệt sức mà Lục Thần ngã xuống, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu, hai tay nắm chặt đấm xuống đệm, một tiếng gầm thấp trong cổ họng thể hiện sự không cam lòng của chính chủ.
Người như vậy làm sao mà xứng!
Làm sao mà xứng!
Đúng lúc này, cửa bị gõ mạnh, âm thanh gấp gáp.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Chưa kịp để Lục Thần lên tiếng, quản gia đã mở cửa lao vào, lúc này ông ấy hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh thường ngày.
Có lẽ vì quá kích động, thậm chí ông ấy còn không nhận ra tình trạng lúng túng của Lục Thần đang cố lật người nằm ngửa trên đệm, mà trực tiếp đưa chiếc máy tính bảng cá nhân của mình tới trước mặt anh.
“Thiếu gia, mau xem cái này.”
Chưa kịp thoát khỏi sự tuyệt vọng về tình trạng cơ thể, ba chữ "Mục Duệ Thần" đã hiện lên trong đôi mắt anh.