Chương 4: Mời Anh Nước Trái Cây

“Xin chào.” Giọng nói trầm khàn giống như trong ký ức của cậu, khiến Mục Duệ Thần nhớ đến mấy câu như giọng nói khiến người ta muốn mang thai mà các omega hay bình luận trên mạng.

Cậu ngây người trầm ngâm chốc lại rồi nhanh chóng kéo dòng suy nghĩ của mình trở về thực tại.

Mục Duệ Thần nhìn người quản gia phía sau Lục Thần, trong bảy năm làm “bóng ma” phía sau anh, cậu rất quen thuộc với người quản gia này.

Ông ấy rất trung thành với Lục Thần nên mỗi khi ra ngoài đều đi cùng anh.

Quản gia tuy đã hơn trăm tuổi nhưng thân thủ thực sự tốt đến mức đáng kinh ngạc, nếu đêm đó không bị đánh lừa, làm sao Lục Thần có thể gặp phải chuyện như vậy được?

“?”

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương khi nhìn mình, Mục Duệ Thần bình tĩnh lại, ánh mắt quay trở về trên người Lục Thần, nói rõ mục đích của mình.

“Xin chào, thượng tướng Lục, không biết em có vinh hạnh mời ngài một ly không?

Một ly này cũng giống với việc muốn trò chuyện riêng.

Lễ trưởng thành của một omega cấp S, ai cũng biết rõ mục đích chính của nó.

Trong tích tắc, ánh mắt của hầu hết những người có mặt tại hội trường đều tập trung vào hai người họ.

Bởi vì câu nói này, Lục Thần vốn đang thờ ơ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt màu xanh xám đối diện với đôi mắt đen láy, Lục Thần nhìn chàng thiếu niên đưa ly nước trái cây đến trước mặt mình, anh không hiểu mục đích của đối phương, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn trò chuyện thôi sao?

Chợt cảm thấy buồn cười với ý nghĩ thoáng qua trong đầu, anh giơ tay nhận lấy ly nước trái cây.

“Được thôi.”

Anh giơ tay còn lại lên ra hiệu cho quản gia bên cạnh không cần đi theo, Lục Thần nhấn công tắc bên trái xe lăn, chiếc xe lăn tự động chậm rãi di chuyển về phía trước theo điều khiển của anh.

Khẽ gật đầu với người quản gia như tỏ ý xin phép, Mục Duệ Thần lập tức đi theo Lục Thần.

“Chúng ta qua đó được không?” Mục Duệ Thần lên tiếng đề nghị, chỉ vào một địa điểm hơi khuất.

Có lẽ vì nằm trong góc nên xung quanh không có nhiều người, rất thích hợp để trò chuyện.

Không có tiếng trả lời, nhưng ngay sau đó, chiếc xe lăn đã tiến về hướng mà Mục Duệ Thần chỉ.

Nhìn thấy anh như vậy, Mục Duệ Thần đi theo phía sau khẽ mỉm cười, đuôi mắt cong lên, khiến trong mắt người xem càng thêm tò mò.

Mặc dù trung tâm kết hợp pheromone sẽ không công bố danh sách ứng cử viên được chọn, nhưng rõ ràng là một người hiếm khi tham dự các bữa tiệc tối như Lục Thần, gần như luôn ở nhà sau khi bị thương do tai nạn, hôm nay anh lại xuất hiện ở đây.

Còn thái độ của Mục Duệ Thần thì...

Chẳng lẽ thiếu gia nhà họ Mục để mắt đến Lục Thần tàn phế kia sao?

Thật không thể tin nổi!

Huống chi hiện tại Lục Thần dù có sức mạnh tinh thần cấp SS, nhưng "lãnh địa" của anh đã bị chấn động đến mức hỗn loạn bởi tai nạn trong lần đó.

Lãnh địa là cõi tinh thần quan trọng nhất của alpha, là chìa khóa để nâng cấp sức mạnh tinh thần, cũng là cách để thể hiện sức chiến đấu của một alpha.

Nhưng nếu một alpha không thể hoạt động bình thường, lại có sức mạnh tinh thần hỗn loạn như vậy, cho dù là người có siêu năng lực, thì xét về tính thực tế cũng không phải là một lựa chọn tốt cho omega.

Nhìn lại nhà họ Mục, bọn họ tựa hồ không có vấn đề gì với hành động của omega mình, khiến những người chứng kiến đều có chút hiếu kỳ mà nghi ngờ.

“Nước trái cây chua quá à?” Mục Duệ Thần ngập ngừng hỏi, chọn chỗ ngồi gần Lục Minh nhất và ngồi xuống.

Đưa đối phương ra một góc khác, tạo cơ hội cho hai người ở riêng, nhưng giờ lại lúng túng không biết nên nói gì, Mục Duệ Thần cảm thấy mình thật sự quá kém cỏi.

Trời đất, cái quái gì vậy, lại đi hỏi đối phương rằng nước trái cây có chua không nữa chứ…

Một lần nữa thất bại bởi cái miệng vụng về của mình, Mục Duệ Thần cảm thấy cực kỳ muốn khóc.

Nếu không phải vì các alpha bị bắt buộc tham gia lễ trưởng thành của omega theo quy định của liên bang, thì Lục Thần chắc chắn sẽ không đến đây.

Không phải là anh ghét Mục Duệ Thần, trái lại, anh rất thích cậu, thích đến mức mà có một thư mục được mã hóa trong máy tính của anh, chỉ toàn là ảnh của Mục Duệ Thần.

Vì một bức ảnh chụp nghiêng khi đọc sách ở thư viện nổi tiếng khắp toàn liên bang, Mục Duệ Thần trở thành "nam sinh quốc dân" với một lượng fan hùng hậu.

Trên diễn đàn lúc nào cũng có những bức ảnh chụp lén của cậu, thỉnh thoảng Mục Duệ Thần cũng sẽ đăng một số bức hình selfie lên mạng xã hội, Lục Thần mỗi khi rảnh rỗi sẽ tải về một số tấm ảnh vào thư mục của mình.

Chính vì thích, nên hiện tại anh không thể đối mặt với người này.

Người mà anh đã thầm thích suốt hơn mười năm đang đứng trước mặt, nhưng anh chỉ có thể kìm nén cảm xúc của mình, Lục Thần hạ mi mắt, trong ánh mắt chợt như lóe lên một tia cay đắng, anh đáp lại lời cậu.

“Không chua, cảm ơn.”

“Sao anh không nhìn em?” Thấy người đàn ông chỉ nhìn ly nước trái cây trong tay, Mục Duệ Thần rời khỏi ghế, ngồi xổm xuống đối diện anh, ngẩng mặt ngước nhìn Lục Thần trên xe lăn.

Giọng nói mềm mại và trong trẻo, vẫn hay như ngày nào.

Ngẩng đầu nhìn đối phương, trong ấn tượng của anh, hình ảnh của một cậu bé đáng yêu trong ký ức, nay đã trở thành một thiếu niên đẹp trai, gương mặt thanh tú trắng trẻo với đôi mắt ươn ướt ánh lên chút tủi thân.