“Tôi nghĩ chuyện này chúng ta vẫn cần thảo luận thêm.” Dù trong lòng có chút xao động vì lời nói của Mục Duệ Thần, nhưng Lục Thần đáp lại với vẻ mặt không biểu cảm.
“A? Anh không có thời gian à?” Mục Duệ Thần cố ý xuyên tạc ý nghĩa trong lời nói, với vẻ mặt “thật đáng tiếc”, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười: “Vậy ngày mai thì sao?”
“Mục Duệ Thần…”
“Ngày mai cũng không được? Không sao, dù sao thì cũng có bảy ngày nghỉ, ngày nào em cũng có thời gian.” Mục Duệ Thần cắt ngang lời Lục Thần, như thể không thấy được cái nhíu mày của Lục Thần, tự mình nói tiếp.
“Chúng ta không hợp, tối qua tôi đã nói rồi.” Lục Thần nhìn Mục Duệ Thần đang tự biên tự diễn một mình, bình thản nói: “Đừng làm những chuyện vô nghĩa.”
Giọng nói lạnh lùng, điệu bộ điềm tĩnh, chính thái độ này phù hợp với ba chữ “chuyện vô nghĩa”, thể hiện rõ sự chán ghét của anh đối với lời đề nghị mà Mục Duệ Thần đưa ra.
Nếu không biết trước tình cảm của Lục Thần dành cho cậu, có lẽ Mục Duệ Thần sẽ thật sự nghĩ rằng đối phương ghét mình đến như vậy.
“Anh nhận được bao nhiêu lời mời?” Mục Duệ Thần nhìn Lục Thần, đôi mắt kiên định khiến Lục Thần có chút rung động.
“Em hỏi anh, rốt cuộc anh đã nhận được bao nhiêu thông báo!” Không nhận được câu trả lời, âm lượng của Mục Duệ Thần cao hơn một chút, ngay cả quản gia đứng xa cũng nghe thấy.
Vì đứng xa, hai người lại quay lưng về phía ông, lúc đầu quản gia không phát hiện ra tình hình đã thay đổi.
Câu hỏi của Mục Duệ Thần ngay lập tức thu hút sự chú ý của quản gia.
Sao lại nhắc đến chuyện này?
Trong lòng nghĩ vậy, quản gia lập tức tiến lại gần.
Thông báo từ trung tâm kết hợp pheromone đều do quản gia nhận, Lục Thần chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này, trong mắt anh, dù gì cũng đã để cả thông tin liên lạc của quản gia là người liên lạc dự phòng, không sợ bỏ lỡ tin nhắn từ trung tâm.
“Thiếu phu nhân, lần này thiếu gia đã nhận được ba thông báo, đối phương là omega cấp A.” Quản gia trả lời.
“Cả hai người này vẫn chưa tổ chức lễ trưởng thành, ngoài ra, trước đây cũng đã nhận được hai thông báo, nhưng vì lúc đó thiếu gia đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, nên đều đã trực tiếp gửi thông báo từ chối đến trung tâm, hơn nữa thiếu gia chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ omega nào khác ngoài công việc.”
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng quản gia vẫn rất tự giác nói lại mọi chuyện của thiếu gia nhà mình.
Lục Thần ở bên cạnh ban đầu vốn chỉ ra hiệu cho quản gia trả lời, nào ngờ quản gia lại trả lời chi tiết như vậy, khiến anh có chút ngỡ ngàng.
Nhưng nhìn thấy trên mặt Mục Duệ Thần rõ ràng có sự chuyển biến từ u ám sang vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lấp lánh như sao nhìn về phía anh, tựa hồ muốn tìm kiếm điểm xác nhận từ Lục Thần, anh quay mặt đi kèm theo cái gật đầu khó có thể nhận ra.
Chỉ nghe một tiếng “hừm~”, Mục Duệ Thần dường như thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Anh biết mà, em đã hành động nhanh như vậy, làm sao có thể không kịp.”
Lục Thần vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ qua đi, nhưng khi quay đầu nhìn người mà mình đã thích suốt mười năm, người mà tốt nhất anh nên đẩy ra xa khỏi cuộc sống của mình, anh cố gắng thể hiện một chút sự chán ghét.
Chỉ là việc anh quản lý biểu cảm vẫn chưa hoàn hảo, nét mặt của cậu thiếu niên bỗng nhiên thay đổi.
“Vậy có phải anh cảm thấy em không bằng hai người kia? Nếu nói về sức mạnh tinh thần lực thì em hoàn toàn vượt trội, nếu nói về ngoại hình, em nghĩ mình cũng không thua kém quá nhiều, vậy rốt cuộc anh không hài lòng với em ở điểm nào?”
Thiên tài cơ giáp thường ngày luôn lạnh lùng vào giây phút này chỉ biết bĩu môi, đôi mắt phượng ửng đỏ, nhìn về phía vị hôn phu của mình với vẻ mặt tủi thân, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“……” Lục Thần hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này, bàn tay trái đặt trên chân nắm chặt, các đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng bấm vào lòng bàn tay, dưới lực siết chặt của chủ nhân, đau đớn từ lòng bàn tay truyền thẳng đến hệ thần kinh, Lục Thần biết lúc này mình không thể mềm lòng.
“Xin lỗi, tôi không muốn tìm bạn đời.” Ánh mắt Lục Thần nhìn Mục Duệ Thần lạnh lùng, trong đôi mắt xám có vẻ xa cách, anh nói: “Bây giờ em cũng thấy tình trạng của tôi như thế nào rồi, chắc hẳn em hiểu tại sao tôi từ chối em. Một cuộc hôn nhân mà cuối cùng sẽ tan vỡ, tôi nghĩ không cần thiết phải bắt đầu.”
Những lời của Lục Thần khiến quản gia nhớ đến chuyện ở phòng phục hồi tối qua, rõ ràng là thiếu gia của ông rất quan tâm đến những lời bình luận đó.
“Thiếu phu nhân, không phải…” Quản gia muốn biện minh cho thái độ của Lục Thần, nhưng lập tức bị Lục Thần quát lớn ngăn lại.
“Ra ngoài!”
“Thiếu gia…”
“Ra ngoài!”
Vừa rồi tự ý xen vào đã là vi phạm, hiện giờ Lục Thần nói như vậy, quản gia càng không thể không tuân theo, chỉ đành xin lỗi rồi rời khỏi phòng khách.
Quản gia hiểu rõ sự tự ti của Lục Thần, cũng biết rằng những lời anh nói có thể sẽ thành sự thật trong một ngày nào đó.
Suy cho cùng omega cấp S có thể có tình nhân hợp pháp của riêng mình, đến một lúc nào đó, khi thiếu gia với tinh thần lực hỗn loạn, cuộc sống sinh hoạt khó khăn chắc chắn sẽ ở thế bất lợi giữa các alpha, ly hôn là điều không thể tránh khỏi.
Ông hiểu lý lẽ đó, nhưng lại không cam lòng khi thấy thiếu gia nhà mình bất lực từ bỏ mà không thử sức.
Nghĩ đến đây, quản gia không khỏi tự hỏi, nếu thiếu gia không tham gia trận chiến đó, hoặc không lao lên vì đại cuộc vào phút cuối…
Quản gia rời khỏi phòng khách, nhưng cuộc tranh cãi giữa hai người vẫn tiếp tục.
“Vậy thì có sao?” Khi nói câu này, giọng Mục Duệ Thần mang theo chút nghẹn ngào: “Em biết hết tất cả mọi chuyện của anh, em nói muốn anh thì chính là muốn anh, tuyệt đối không thay đổi.”
“Nhưng tôi không có hứng thú chia sẻ phu nhân của mình với bất cứ người nào khác.” Nói đến đây, trong lòng bàn tay dâng lên cảm giác râm ran bỏng rát, mồ hôi toát ra để lại sự ẩm ướt cùng với cái đau đến tê dại nơi da thịt, chính cơn đau này giúp cho Lục Thần tỉnh táo, kiềm chế được sự thôi thúc muốn nhượng bộ chính mình, muốn đồng ý lời đối phương.
Nghe những lời này, Mục Duệ Thần bỗng đứng dậy, nhìn Lục Thần từ trên cao xuống.
Trong đôi mắt xám xanh mà cậu yêu thích nhất, lại có vẻ gì đó giễu cợt? Hay chỉ là sự bất lực? Mục Duệ Thần không muốn phân biệt, mà cũng chẳng thể phân biệt được.
Lục Thần như một con dao vô tình, đâm thẳng vào trái tim cậu, nỗi đau ấy khiến cho Mục Duệ Thần, vốn chỉ định giả bộ khóc mà giờ nước mắt bỗng vô thức trực trào ướt khóe mi.
Vậy ra đây chính là lý do kiếp trước anh không đến tìm cậu? Không chỉ là bởi cảm thấy tự ti, mà còn là vì sợ rằng cậu sẽ có nhiều lựa chọn khác?
Đúng vậy, omega ưu tú có nhiều bạn đời trong liên bang là chuyện rất phổ biến, trong khi những người chỉ có một bạn đời thì lại rất hiếm, đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại.
Omega thường có tâm lý thích người mạnh, mà càng là những omega trội thì lại càng như vậy.
Theo thực lực vốn có của Lục Thần, người có khả năng thăng tiến lên cấp 3S thì hoàn toàn không cần phải lo lắng về điều này, ngay cả khi dừng lại ở cấp SS cũng đủ để khiến cho omega chỉ tập trung vào anh.
“Nếu em nói em chỉ có anh thì sao?” Mục Duệ Thần khuỵu chân ngồi xổm xuống, ngước mắt lên nhìn Lục Thần, giống như ở bữa tiệc tối qua, cậu đặt tay lên mu bàn tay đang nắm chặt của Lục Thần, chân thành nói: “Trong thời gian hôn nhân, em tuyệt đối sẽ không có bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào với bất kỳ ai khác, nhất định không có chuyện nɠɵạı ŧìиɧ.”
“Em……” Đồng tử của anh hơi co lại, lời nói của thiếu niên trước mặt khiến Lục Thần vô cùng kinh ngạc.
Dù biết rằng liên bang tạo nhiều điều kiện có lợi cho omega cấp cao trong chuyện tình cảm và hôn nhân, nhưng để chấm dứt cuộc hôn nhân thì không thể chỉ dựa vào quyết định của omega.
Nếu Mục Duệ Thần muốn chấm dứt quan hệ hôn nhân, cậu cần có cả sự đồng thuận của Lục Thần, điều này khiến cho thời gian hôn nhân trở nên khá nhạy cảm.
“Lục Thần, em thật sự rất thích anh.” Mục Duệ Thần ngừng lại giây lát, nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, nhưng sự mạnh mẽ trong lời nói khiến người khác không thể kinh thường: “Hơn nữa, em chỉ đang thông báo cho anh, và anh không có quyền từ chối.”
Cảnh tượng giống như kẻ cường hào ác bá ức hϊếp dân lành, cùng với khuôn mặt đột nhiên tiến sát lại gần khiến Lục Thần phản xạ theo bản năng hơi ngửa đầu ra sau.
Chỉ với động tác đó, Mục Duệ Thần vốn không định làm gì đã lập tức đặt một tay bên má Lục Thần, tay kia tựa lên vai anh.
Điều khiến trái tim của Lục Thần như đập nhanh hơn một nhịp, trước tình huống bất ngờ không kịp phòng bị này chính là cảm giác được đôi môi mềm mại đột ngột phủ lên môi anh.