Chương 76: Ngoại truyện 2: Bé Đậu x Liam

Bị một cái tát như trời giáng của cha, mặt của Lâm Khang Kỳ nghiêng sang một bên rồi đần ra, một lúc sau cậu mới hoàn hồn tức giận rống to:

“Rốt cuộc cha là cha của con hay cha của Liam? Chuyện của anh ta thì liên quan gì tới con, tại sao tất cả mọi người đều muốn gán ghép con với anh ta vậy?”

Lâm Khang Kỳ cho rằng Lâm Tử Sâm đánh mình là vì mình không quan tâm tới Liam để anh buồn bã rồi chạy về cáo trạng với thượng úy Will, nhưng tại sao cậu lại phải nghe theo lời người lớn buộc chặt bản thân với Liam chứ? Cậu cũng cần được tự do sống theo ý mình mà.

Gào vào mặt ông già xong, Lâm Khang Kỳ vùng chạy, chưa đi được mấy bước đã đυ.ng phải Lê Gia Bảo.

Nhìn thấy ba Bảo, Lâm Khang Kỳ như bắt được tâm phúc, cậu nắm lấy tay ba mình khóc lóc kể lể:

“Ba Bảo phải làm chủ cho con, cha thật quá đáng, luôn ép con làm theo ý ông ấy.”

Trong tâm trí của cậu thì ba Bảo rất tôn trọng ý kiến của người khác, chắc chắn sẽ hiểu và bênh vực cậu.

Nhưng nào ngờ phản ứng của Lê Gia Bảo lại không như cậu tưởng tượng, biểu cảm ôn hòa ngày thường đổi thành lạnh nhạt, bên trong còn ẩn ẩn mang theo tức giận.

Lê Gia Bảo hất tay con trai ra, nghiêm nghị lên tiếng:

“Khang Kỳ, ba thật sự rất thất vọng về con, từ nay về sau con muốn làm gì thì làm, bà và cha của con sẽ không ngăn cản nữa, chỉ là con đừng nói với người bên ngoài rằng con là con cái của bọn ta nữa.”

Lâm Khang Kỳ hoảng hốt, ba Bảo nói vậy chính là muốn từ mặt cậu sao? Không phải chỉ không để ý đến Liam thôi ư, sao lại làm tới mức này?

“Ba Bảo… ba đừng tức giận không cần bé Đậu, con đi tìm Liam xin lỗi là được chứ gì.”

So với Lâm Tử Sâm tức giận, cậu càng sợ Lê Gia Bảo bỏ mặc mình hơn, hai cha con sống với nhau cùng nhau vượt qua biết bao chông gai, cậu không thể không có ba Bảo được.

Trước mắt cứ bình ổn lửa giận của Lê Gia Bảo trước, đợi sau này tính sổ với Liam cũng không muộn.

Lâm Khang Kỳ suy tính rất tốt nhưng sắc mặt của Lê Gia Bảo vẫn không hòa hoãn, ngược lại biểu cảm càng thêm thất vọng.

“Con đừng làm phiền Liam, sau này nó sẽ không đến tìm con nữa đâu.”

Lâm Khang Kỳ lúng túng lắp bắp hỏi:

“Tại… tại sao?”

Vì nguyên nhân gì mà hôm nay ai cũng lạ lùng quá vậy? Rốt cuộc Liam bị làm sao?

Đột nhiên cậu nhớ ra mình đã bỏ Liam ở quán bar, chẳng lẽ anh chưa về nên gia đình anh gọi đến nhà cậu mắng vốn?

Thật ra Lâm Khang Kỳ còn nghĩ đến một khả năng xấu, nhưng theo bản năng cậu muốn lẩn trốn khả năng này, cậu không muốn Liam xảy ra chuyện.

Nhưng sợ cái gì cái đó đến, lời nói tiếp theo của Lê Gia Bảo khiến toàn thân cậu phát run, đôi chân mềm nhũn.

“Tối qua Liam bị một đám alpha bắt đến nơi hoang vắng làm chuyện đồϊ ҍạϊ , mặc dù đã được vệ sĩ cứu nhưng một tên alpha đã đưa vật dơ bẩn của gã vào người thằng bé, thân xử nam của nó đã bị hủy rồi.”

“Không…”

Lâm Khang Kỳ ngã khụy xuống đất, đôi mắt dại ra, miệng liên tục lẩm bẩm ba chữ “không thể nào”.

Tuy nhiên chuyện này thật sự đã xảy ra, bởi vì sự hời hợt của cậu mà đã hại Liam chịu nhục nhã rồi.

Lại nhớ đến mấy cuộc gọi tối qua, đầu óc của cậu càng thêm đau nhức.

Liam gọi cho cậu, nếu cậu bắt máy có thể nào anh sẽ không phải chịu loại thương tốt khủng khϊếp như thế không?

Lâm Tử Sâm sợ vợ mình tức giận quá độ ảnh hưởng đến sức khỏe bèn lôi người vào bên trong dinh thự, đã vậy còn kêu người hầu đóng cửa, thái độ rõ ràng muốn đuổi Lâm Khang Kỳ đi cho khuất mắt.

Mà Lâm Khang Kỳ cũng không có ý định ở lại, cậu chạy ra ngoài bắt xe đến nhà của thượng úy Will sau đó gào to:

“Chú Will, thím Rose, cháu muốn gặp anh Liam!”

Người hầu trong nhà chạy ra, vừa nhìn thấy Lâm Khang Kỳ cũng mặc kệ cậu là con trai của thiếu tướng mà vác chổi ra đuổi đánh.

“Cút đi đồ alpha rác rưởi vô lương tâm!”

Nhóm người hầu ra tay không hề nhẹ, mỗi một chổi đập vào người đều khiến Lâm Khang Kỳ đau đến nghiến răng, nhưng cậu không chịu đi, cậu muốn gặp Liam.

Cậu hối hận rồi, cậu sẽ không bao giờ chê Liam phiền nữa, sau này đổi thành cậu bám theo Liam làm cái đuôi nhỏ của anh.

Thật ra cậu không phải không thích Liam, trái lại cậu thích anh chết đi được nhưng mỗi khi bị người ta trêu đùa rằng cuộc đời cậu đã bị định đoạt giống như một con rối thì cậu lại không thể chịu được.

Vì thế cậu học cách phản kháng, đồng thời cũng học cách tổn thương Liam.

Cậu muốn đợi bản thân lớn lên học đủ bản lĩnh của cha rồi tự tạo cho mình một địa bàn sau đó mới cưới Liam về, như vậy người ta sẽ không còn tư cách nói cậu chỉ biết dựa hơi cha, ngay cả hôn nhân cũng không tự quyết định được nữa.

Ào!

Một thao nước hất trọn lên người Lâm Khang Kỳ khiến toàn thân cậu ướt như chuột lột, người vừa hất nước quát to:

“Cút đi, cậu Liam không bao giờ muốn gặp loại người vong ân bội nghĩa như cậu đâu. Nếu biết cậu xấu xa như vậy năm xưa cậu Liam đã không cứu cậu khỏi bọn buôn người rồi.”

Lời của người hầu này đánh thức ký ức đã bị Lâm Khang Kỳ lãng quên, khi đó cậu mới ba bốn tuổi bị bọn buôn người truy lùng, là Liam đã dùng thân mình che chở cho cậu.

Kể từ khoảnh khắc đó cậu đã tự nhủ sẽ đối xử tốt với Liam cả đời, nhưng bây giờ cậu lại làm cái gì?

Cậu tỏ ra chán ghét Liam, nhiều lần nặng lời bảo anh biến khỏi tầm mắt của mình, cuối cùng bỏ mặc anh ở quán bar khiến anh chịu xúc phạm.

Đây là những việc mà người nhận ơn nên làm sao? Không, chỉ có đồ khốn nạn như cậu mới làm thôi.

Lâm Khang Kỳ quỳ sụp xuống đất liên tục tát vào mặt mình đến nỗi gò má sưng tấy, nhóm người hầu thấy vậy chỉ hừ một tiếng rồi kéo nhau vào nhà.

Khổ nhục kế chứ gì? Nếu biết trước có hôm nay thì đừng khiến người quan trọng của mình chịu tổn thương.

Lâm Khang Kỳ quỳ trước nhà của thượng úy Will đến tận lúc giữa trưa của ngày hôm sau vẫn không thấy ai đi ra.

Ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu của thiếu niên khiến đôi môi cậu tái nhợt bong tróc vì mất nước, đôi mắt của cậu nhòe dần do chịu đói suốt cả ngày, nhưng cậu vẫn nhất quyết muốn chờ.

Cậu sợ một khi mình rời đi sẽ không bao giờ gặp lại Liam nữa.

Tuy nhiên chờ mãi cậu chợt nhận ra một vấn đề, thượng úy Will không thể cả ngày ở trong nhà, thà rằng ông ấy xuất hiện đấm cậu một trận cũng được, đằng này không thấy tăm hơi.

Như vậy chứng tỏ ông ấy không có trong nhà.

Nghĩ đến đây Lâm Khang Kỳ đứng dậy lảo đảo bắt xe rời đi, người hầu thấy vậy bĩu môi khinh thường:

“Còn tưởng kiên trì nhận lỗi lắm, hóa ra chỉ đến để làm màu thôi.”

Lâm Khang Kỳ chạy vào bệnh viện đế quốc, cậu đến quầy hỏi y tá về thông tin của Liam nhưng dường như họ đã nhận được dặn dò của cấp trên nên không nói cho cậu biết.

Cậu không nản lòng mà chạy đi tìm từng phòng, cuối cùng nhìn thấy Lâm Khả Linh, em gái của cậu bước ra từ một phòng bệnh.

Trên mặt con bé rưng rưng nước mắt đoán chừng đã khóc rất nhiều, nói vậy người đang nằm bên trong chắc chắn là Liam.

Đợi Lâm Khả Linh đi khuất, Lâm Khang Kỳ mới chậm rãi tiến tới trước cửa phòng bệnh.

Lúc này nhịp tim của cậu đập nhanh như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, cảm giác hồi hộp căng thẳng pha lẫn chút sợ hãi ngăn không cho cậu mở cửa phòng ra.

Cạch!

Rốt cuộc Lâm Khang Kỳ cũng mở cửa, đập vào mắt chính là gương mặt tiều tụy của người cậu yêu thương.

“Liam anh…”

“Cút ngay!”

Thượng úy Will cầm cái ly trên bàn trà ném thẳng vào cái trán của Lâm Khang Kỳ, máu tươi lập tức chảy ra.