Chương 27: Chuyện làm ăn bị phá hoại

Những ngày sau đó, Lâm Tử Sâm càng bám dính lấy Lê Gia Bảo, nếu anh bắt buộc phải ở lại quân khu thì chắc chắn sẽ ôm cậu đi theo cùng, ngay cả bé Đậu cũng đã dần thích ứng với cuộc sống quân đội.

Mà phía bà Ánh và Lâm Diệu Sinh sau khi trở mặt thành thù cũng đã an tĩnh hơn nhiều.

Đôi khi Lê Gia Bảo sẽ nghĩ có phải chuyện xảy ra với cậu ba năm trước chỉ là một cơn ác mộng hay không, nhưng thật nhanh cậu đã tỉnh táo trở lại.

Hiện tại cậu vẫn chưa thể tin tưởng Lâm Tử Sâm và thôi cảnh giác Lý Diệu Sinh, lỡ như cậu trao lầm trái tim một lần nữa thì không chỉ mình cậu gặp nạn mà ngay cả bé Đậu cũng không thoát khỏi nghịch cảnh.

Vì vậy hôm nay Lê Gia Bảo dứt khoát rời xa Lâm Tử Sâm bế con về nhà mẹ đẻ thăm ông Hữu và em trai.

Vừa thấy bé Đậu, ông Hữu lập tức ôm nó lên hôn mấy cái rồi hỏi:

“Đi học được mấy ngày rồi, bé Đậu của ngoại có gặp điều gì thú vị ở học viện không?”

Bé Đậu gật gù cái đầu nhỏ rồi đáp:

“Có ạ, bạn bè, mấy anh chị học lớp cao hơn và cả thầy cô đều thích bé Đậu, họ khen cháu đáng yêu thông minh.”

Ông Hữu nghe vậy càng vui hơn, lại tiếp tục hôn lên mặt bé Đậu vài ngụm rồi nói:

“Bé Đậu của ngoại giỏi quá, được mọi người khen ngợi luôn.”

Bé Đậu nghe xong thì xị mặt ra, dùng giọng điệu nghiêm nghị như ông cụ non đáp:

“Cha quái vật nói không thể vì lời khen của người khác mà nghĩ mình tài giỏi được, nếu quá phấn khởi với sự tung hô mà không thèm hoàn thiện bản thân thì dù tài năng cách mấy cũng sẽ dần mai một, huống hồ chúng ta đâu biết họ khen thật hay là nói đểu?”



Ông Hữu và Lê Vệ Ca nghe những lời kinh hồn từ miệng của một đứa nhóc ba tuổi thì ngạc nhiên không thôi, những lúc thế này họ mới cảm nhận được sức mạnh của huyết thống từ dòng dõi cao quý.

Bé Đậu chỉ mới ba tuổi mà trên người đã mơ hồ hiện ra khí thế của cha nó rồi, thật không biết nên vui vì nó được thiếu tướng đích thân chỉ dạy hay nên buồn vì nó chỉ mới ba tuổi đã bắt phải học cách làm người lớn đây.

Lê Gia Bảo ở bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ, cậu không nghĩ Lâm Tử Sâm sẽ có thời gian giảng dạy những thứ này cho bé Đậu hiểu, nhưng mà nói gì thì nói, coi như anh đã có tâm lắm rồi.

Ông Hữu đưa bé Đậu cho Lê Vệ Ca bế đi chơi, còn mình thì ngồi đối diện với Lê Gia Bảo hỏi:

“Con quyết định quay lại với thiếu tướng rồi sao?”

Cũng không đợi cậu đáp trả ông đã nói tiếp:

“Thiếu tướng là người tài giỏi, nếu ngài ấy yêu thương con thì con về bên ngài ấy cũng được. Gia Bảo à, cha biết trong lòng con có gút mắt về chuyện giữa thiếu tướng và người tình cũ, nhưng sao con không cho ngài ấy một cơ hội giải thích?”

Năm xưa khi ông kề vai sát cánh chiến đấu với Lâm Tử Sâm ở chiến trường, nhìn cách anh cầm binh đánh giặc và cách anh đối nhân xử thế thôi ông cũng hiểu anh là người có tình có nghĩa, làm việc luôn gánh trách nhiệm, người như vậy không thể nɠɵạı ŧìиɧ được.

Lê Gia Bảo thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ cậu không cho anh cơ hội sao? Sống chung đã mấy ngày, cơ hội nào mà chẳng có, chỉ trách anh không thèm giải thích với cậu mà thôi.

Huống chi mâu thuẫn giữa hai người không chỉ có Lý Diệu Sinh mà còn là thái độ lạnh nhạt dửng dưng vào ba năm trước của anh, nếu anh không làm rõ chuyện này, cho dù đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Lý Diệu Sinh, cậu và anh cũng sẽ có vách tường ngăn cách.

Hai cha con tâm sự không thành khiến bầu không khí hơi gượng gạo, sau khi dùng bữa xong Lê Gia Bảo bèn nói muốn bế bé Đậu trở về dinh thự trước, nhìn bóng lưng của con trai và cháu ngoại, ông Hữu chỉ biết âm thầm cầu xin cho cậu có được một cuộc sống trọn vẹn.

Mấy ngày sau.

Sau khi dọn xưởng và nhân công từ đảo nhỏ tới đế quốc, mọi người đều gấp rút tăng ca để có thể tung sản phẩm ra thị trường trong thời gian sớm nhất.



Đến hiện tại mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, nên bắt đầu hành trình lập nghiệp ở đế quốc của cậu thôi.

Loại nước hoa được bán ra dưới danh nghĩa của phu nhân thiếu tướng khiến dân chúng đổ xô đi mua, họ yêu ai yêu cả đường đi, nếu năm xưa họ hiểu lầm cậu vậy bây giờ để họ tiêu tiền trả lại cho.

Nhìn từng chai nước hoa vừa tung ra đã cháy hết hàng, Kyo, một omega nam và là trợ lý của Lê Gia Bảo đã ôm lấy cậu bật khóc.

“Thật tốt quá rồi boss Bảo ơi, sớm biết tiền và danh tiếng dễ kiếm như vậy tôi đã sớm ôm hàng chạy đến đế quốc đi buông.”

Lê Gia Bảo liếc xéo cậu ta, trong lòng thầm nghĩ sở dĩ nước hoa cháy hàng nguyên nhân rất lớn đến từ thân phận phu nhân đế quốc, nếu cậu là một kẻ ngoại lai thì chắc gì người ta đã cho cậu bước chân vào thị trường kinh doanh chứ mà ở đó cậu ta mơ tưởng sẽ bùng nổ doanh thu.

Vài ngày sau, phản hồi từ người dùng về nước hoa mà Lê Gia Bảo bán rất tốt, ban đầu họ mua vì cậu là phu nhân thiếu tướng, nhưng sau khi sử dụng xong lại cảm thấy chất lượng của nó quá tốt, hương thơm dịu nhẹ không quá hăng nồng, bên trong còn mang theo mùi của một vài loại thảo dược khiến đầu óc thư thái tâm trạng theo đó mà tốt lên.

Qua đây một lần nữa họ phải đánh giá lại năng lực của phu nhân thiếu tướng, cậu thật sự có tài chứ không phải ăn theo danh nghĩa của Lâm Tử Sâm.

Ngay lúc Lê Gia Bảo nghĩ rằng cuối cùng mình đã tạo được chút danh tiếng cho bản thân thì tai họa lại ập tới khiến cậu không kịp trở tay.

“Không xong rồi!”

Chú Cương chạy tới gấp gáp mở miệng:

“Boss Bảo à, chúng ta bị tố cáo cưỡng đoạt nghiên cứu của người khác chiếm làm của riêng!”

Hóa ra sau khi sản phẩm của Lê Gia Bảo thu về nguồn lợi lớn và lời khen từ dân chúng thì đột nhiên một omega nữ đăng đàn khóc lóc nói rằng mình bị người có quyền thế cướp đoạt chất xám, cô ta nói người này thuê cô ta chế tạo hương liệu, sau khi có thành phẩm lại dùng tiền và quyền bịt miệng cướp đi thành quả lao động của mình, bởi vì địa vị của người này quá cao cho nên cô ta chỉ có thể nuốt uất ức vào lòng.

Vốn dĩ những lời này cũng không khiến dân chúng liên tưởng tới Lê Gia Bảo, nhưng bên dưới bài đăng cô ta đã công khai luôn nguyên liệu và quy trình chế tạo loại hương liệu kia, một vài dân cư mạng rảnh rỗi bèn dựa theo đó làm ra thử xem mùi hương thế nào, kết quả giống y hệt mùi nước hoa họ vừa mua của phu nhân thiếu tướng.