Chương 36

Edit: Sara

Kỳ phát tình đầu tiên của Diệp Quân giằng co suốt năm ngày, đến khi kỳ phát tình kết thúc cũng là lúc hắn mệt lử cả người.

Trong năm ngày này, Diệp Quân cảm thấy mình tựa như một con dã thú đang phát tình, tùy thời tùy chỗ đều có thể bùng phát du͙© vọиɠ đột ngột, lúc ăn cơm, lúc đi vệ sinh, lúc tắm rửa, cũng bị du͙© vọиɠ đánh úp, thậm chí có mấy lần hắn ngồi làm trong lòng Rafael, sau khi ăn và đi vệ sinh với Rafael xong



Thật ra kỳ động dục đã hoàn toàn điên đảo cuộc sống của hắn, hắn không thể đếm được Rafael với mình đã làm chuyện ấy bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu loại tư thế. Phía sau của hắn tựa như chưa từng khép kín lại, thường xuyên vừa làm xong một lần còn chưa kịp hòa hoãn thì một làn sóng nữa trong cơ thể lại dâng lên.

Có đôi khi nửa đêm cũng bị du͙© vọиɠ tra tấn đến tỉnh, hắn mơ mơ màng màng dựa vào người Rafael, tìm kiếm cự vật để bắt nó làm đầy cơ thể của mình.

Cuối cùng, hắn phải vứt bỏ cảm giác xấu hổ, hắn kêu to dưới sự tấn công dồn dập của Rafael, còn chủ động leo lên người y, cầu y một lần nữa chiếm lấy chính mình.

Nhưng điều khiến Diệp Quân xấu hổ nhất chính là cấu tạo cơ thể Omega không thể xuất ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ Alpha bắn vào trong mật đạo, toàn bộ bị động huyệt giữ ở bên trong.

Đợi đến khi kỳ động dục kết thúc, bụng của hắn phình lớn như ăn no, tất cả đều là gì đó của Rafael, căn bản lấy không ra. Quên đi, quan tâm nhiều như vậy để làm gì, sau đó hắn che đầu chìm vào ngủ say.

Trạng thái Rafael so với Diệp Quân thì tốt hơn nhiều, trong mấy ngày này y luôn phải săn sóc, rửa sạch, tắm rửa, cho ăn, ngay cả ngủ cũng phải thời thời khắc khắn cẩn thận hormone Omega xảy ra biến hóa, chăm sóc thoải mái cho Omega.

Kỳ động dục Omega vừa chấm dứt thì hắn lập tức hôn mê, Rafael còn nghiêm túc giúp hắn rửa sạch thân thể, đổi mới chăn và ga đệm, cho Omega uống chất bổ sung dinh dưỡng sau đó nghe sĩ quan phụ tá Norman báo cáo công việc, cuối cùng là gọi điện thoại cho ông nội.

***

“Ông nội, người khỏe “

“Tiểu tử ngươi thoạt nhìn không tệ lắm, ta tưởng rằng ngươi không đứng dậy được nữa”, ông nội cao thấp nhìn Rafael một lượt, cười nói.

Rafael rút rút khóe miệng, khuôn mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, “Ông nội, về chuyện Merse chặn đường cháu rất xin lỗi, đó là mệnh lệnh của cháu.”

Lão Rafael khoát tay, “Không có gì, ta vừa về thì Merse đã giải thích rõ ràng rồi, ngươi làm đúng. Nếu có trách thì phải trách ta không chăm sóc tốt cho tên tiểu tử kia, trước kia không để ý phản ứng dị thường của cơ thể hắn. Nếu đúng lúc tiêm chất ức chế cho hắn cũng không để ngươi phải rời Tuyết Ải tinh đúng lúc này.”

Trước khi Omega động dục thì mấy ngày hôm trước sẽ xuất hiện một ít dấu hiệu, chủ yếu là sốt nhẹ. Nhưng do mọi người hay lơ là sơ suất nên không ai để ý đến. Dù sao ai mà biết được Diệp Quân sẽ thành niên trước bình thường gần ba tháng, tình huống đó chưa từng xuất hiện ở Tefra tinh hệ.

Ở Tefra tinh hệ chất ức chế không có loại chỉ ức chế hormone Omega mà loại chất ức chế này chỉ hữu hiệu với lần đầu tiên phát tình thôi. Tác dụng của nó là chậm lại thời gian động dục, là để phòng ngừa Omega vừa mới trưởng thành, nhất là chưa tìm được Alpha thì đột nhiên phát tình. Chất ức chế chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, dùng xong phải tuyển định Alpha hoặc bị chính phủ lựa chọn Alpha, để chắc chắn rằng kỳ phát tình tiếp theo thuận lợi thông qua.

Nếu đúng lúc tiêm chất ức chế cho Diệp Quân để chậm lại kỳ phát tình thì có lẽ tổng tuyển cử đã sớm kết thúc. Chờ đến lúc Rafael tướng quân trở lại Thủ Đô tinh thì Diệp Quân sẽ vượt qua được kỳ phát tình tiếp theo.

Nhưng bây giờ kế hoạch này không thể dùng được nữa, may mà Rafael đúng lúc chạy trở về nên không có bất kỳ hậu quả nào cả.

“Ông nội, ông không cần tự trách, không phải lỗi của ông”, Rafael trả lời, ” Sau này cháu sẽ luôn bồi bên cạnh hắn, sẽ không để hắn gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Không có việc gì là tốt rồi, ta cũng yên tâm, chuyện ngươi rời khỏi Tuyết Ải tinh trong lúc tổng tuyển thì không được tiết lộ ra ngoài, ta không mong chuyện này có ảnh hưởng bất lợi đến Rafael gia tộc và tiền đồ của ngươi.”

“Ông nội người yên tâm đi, Norman đã xử lý tất cả công việc Tuyết Ải tinh thật tốt rồi, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh. Cậu ta đối với chuyện ta rời khỏi Tuyết Ải tinh thủ khẩu như bình*, còn giải thích hợp lý với bên ngoài.”

*Thủ khẩu như bình: giữ kín mồm miệng, không bép xép.

Lão Rafael gật gật đầu, “Tổng tuyển cử còn một tuần nữa mới xong, mà ngươi thì hình như không có ý định quay lại Tuyết Ải tinh đúng không.”

“Cháu sẽ ở lại chỗ này với Omega của cháu để giúp hắn vượt qua giai đoạn không ổn định nhất của kỳ thành niên”, trong mắt Rafael nổi lên nhu tình, “Còn bên Tuyết Ải tinh cháu sẽ xử lý chu toàn.”

“Nếu ngươi nói như vậy thì ta an tâm rồi,”, lão Rafael cười nói, “Ta quay về khu biệt ở nông thôn rồi, phủ đệ kia của ngươi thật sự bất tiện quá, mỗi ngày chỉ tưới hoa, câu con cá thôi cũng phải chạy thật xa mới tới. Thôi thì ông già ta đây không làm phiền các ngươi nữa, nhớ bảo tiểu tử kia có rảnh thì đến thăm ta nhé.”

Rafael gật gật đầu, “Cháu biết rồi, ông nội, để Mặc Đồ chăm sóc ông thật tốt ông nhé.”

Rafael cắt đứt liên lạc rồi trở về phòng ngủ, Diệp Quân dường như nghe thấy tiếng mở cửa của y, cau mày trong giấc ngủ, thân mình giật giật trên giường giống như đang mò mẫm cái gì đó.

Rafael lập tức ghé lên giường, đem hắn ôm vào trong ngực. Quả nhiên, Diệp Quân giãn ra lông mày, ôm hông y ngủ say sưa.

Rafael không tiếng động cười cười, Omega có vẻ như không muốn tách rời y nữa rồi.

Y hôn nhẹ lên trán đối phương, đem đầu đen nhỏ chôn vào trong ngực rồi ôm cơ thể bóng loáng non mềm chìm vào giấc mộng.

***

Diệp Quân ngủ một ngày một đêm, khi tỉnh lại thì xung quanh đã rạng sáng nhưng trời còn chưa sáng.

Hắn giật giật thân mình, phát hiện mình bị Rafael ôm trong lòng, ngực của y dày rộng mà ấm áp, thoải mái cực kỳ.

Ngẩng đầu lên, Rafael với một đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hắn, dường như hắn tỉnh rồi.

Diệp Quân có chút ngượng ngùng chào hỏi, “Hắc, buổi sáng tốt lành.”

Rafael cười nói, “Ngốc ạ, đây là buổi tối.”

Diệp Quân đỏ hồng mặt, hắn giãy dụa chui ra khỏi l*иg ngực Rafael. Thấy hai người trần trụi dán vào với nhau, hắn hơi xấu hổ.

Rafael nhìn ra tiểu tâm tư của hắn nhưng không hề buông tay, chỉ đem hắn vây vào trong ngực, “Thân thể có nơi nào không thoải mái à?”

Diệp Quân lắc đầu, “Không có, bụng chỉ hơi hơi trướng thôi”.

Nói xong hắn thật muốn tát vỡ mồm mình.

Rafael khoái trá nở nụ cười, thậm chí còn cười thành tiếng, “Không sao, từ từ rồi nó sẽ bị em hấp thu.”

Diệp Quân quả thực muốn túm hết chăn lên che kín đầu, thật xấu hổ, nhưng hắn lại luyến tiếc dời tầm mắt bởi vì đây là lần đầu tiên hắn phát hiện Rafael cười lên đẹp cực kỳ. Khuôn mặt Rafael bình thường lạnh lùng, còn rất ít cười, chỉ có lúc đối diện với hắn trên mặt y mới hiện ra biểu tình ôn nhu mà thôi. Nhưng giờ khắc này y hoàn toàn tan đi chút băng lãnh lạnh lùng, chỉ sót lại nam tính và dương quang.

Rafael nhìn thấy dáng vẻ lăng lăng của Diệp Quân, y chậm rãi lại gần, trầm giọng thì thầm, “Anh thích để bọn nó ở trong cơ thể em.”

Diệp Quân lập tức hồng thấu cả khuôn mặt, Rafael thật sự càng ngày càng không có hạn cuối.

Hắn ho hai tiếng muốn dời lực chú ý của mình. Rafael ngược lại cười hai tiếng, tiếng cười từ l*иg ngực y phát ra vô cùng trầm thấp, nhưng thanh âm kia lại đặc biệt vui mừng.

Diệp Quân rốt cục thẹn quá hoá giận, hắn mạnh mẽ nhào qua che miệng Rafael lại “Đều tại anh, anh còn cười nữa hả.”

Một tay Rafael bắt lấy bàn tay Diệp Quân đang che miệng mình, một tay ôm hông của hắn, làm một cú xoay người áp hắn dưới thân.

“Ngoan, anh không cười nữa “, Rafael nói, nhưng khóe miệng lại gợi lên, rõ một bộ còn muốn cười.

Diệp Quân trừng mắt liếc y mấy lần, lấy tay đẩy l*иg ngực y ra, cố gắng xoay người từ dưới cơ thể y đi ra, trời đất, y sao lại nặng như vậy cà, đồi ngực cứng như đá vậy á.

Rafael nắm lấy tay Diệp Quân đang đẩy mình, “Đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa là anh phản ứng đấy.”

Diệp Quân lập tức cứng đờ, hắn đã cảm nhận được bộ vị nào đó ở giữa hai người đang chậm rãi ngỏm dậy. Anh ý là người thật à, liên tục làm nhiều ngày như thế mà vẫn nổi lên phản ứng được?

Rafael ôm lấy thắt lưng Diệp Quân làm một cú xoay người, đặt hắn lên trên, để hắn thoải mái nằm trên người mình.

“Ngoan ngoãn, hứa sẽ không làm gì em.”

Diệp Quân không dám động, thành thành thật thật nằm úp sấp lên.

Một lát sau hắn mới nhỏ giọng nói thầm, “Khi nào em có thể đi học?”

“Cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, anh xin phép cho em nghỉ mười ngày rồi.”

“Ồ”, Diệp Quân gật gật đầu,còn vài ngày nữa là đến trường rồi, hắn có thể ở nhà hảo hảo ngủ một giấc, mấy ngày nay hắn quả thực mệt muốn chết luôn. Sau đó đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, khẩn trương hỏi nói, “Anh xin nghỉ với Xia Kelin lão sư như thế nào?”

Rafael cười tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, không, nhưng là ánh mắt của y đã tiết lộ tất cả.

“A a a a”, Diệp Quân ôm đầu rống lên, trời ơiiiiiiii, lý do hắn xin phép là phát tình!!! Thế này làm sao hắn có thể trở về gặp người a, không muốn sống nữa, thà đâm đầu vào miếng đậu phụ chết quách cho rồi.

.

Rafael mỉm cười nhìn Omega giằng co nửa ngày, đem một đầu tóc ngắn đen xoa đến lộn xộn, nhìn cái vẻ đáng thương kia khiến y có chút không đành lòng.

“Đừng lo lắng, trường học sẽ không nói ra chuyện này, hơn nữa đồng học của em cũng chưa trưởng thành, bọn họ không ngửi thấy trên người em có mùi của anh.”

Ôi, thế là được rồi, Diệp Quân thở phào một hơi, nhưng hình như có cái gì đó không đúng lắm thì phải, sao trên người hắn lại ngửi được mùi Alpha?

Rafael thấy Omega giương ánh mắt ngây thơ nhìn y mà nhịn không được thở dài. Sờ sờ làn tóc mềm mại rối bù, không biết Omge của y học sinh học như thế nào.

Sau đánh dấu trôi qua Omega và Alpha sẽ lưu lại trên người đối phương mùi của mình. Vì người chưa trưởng thành không thể ngửi thấy mùi vì các giác quan chưa trưởng thành, nhưng Omega và Alpha trưởng thành rồi lại có thể dễ dàng ngửi thấy. Có thể nói Cái từ ‘dấu hiệu’ này ngoại trừ mang ý ‘muốn làʍ t̠ìиɦ’ thì còn có thể lưu lại mùi trên người đối phương, dùng cái này để nói cho người khác biết, người này đã thuộc về ta.

“Bằng cách dấu hiệu, anh để lại hormone của anh trong cơ thể em, người trưởng thành ngửi thấy chỉ biết em là của anh, ” Rafael giải thích, “Nhưng mà em yên tâm, lão sư của em sẽ không nói ra.”

Diệp Quân cả người không tốt, điều đó chẳng phải có nghĩa là hắn đi đâu cũng đều nói cho người khác biết, hắn đã bị Alpha làm rồi, rất đáng ghét.

“Thế trên người anh có mùi của em không?” Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn Rafael.

Rafael mỉm cười gật gật đầu, Diệp Quân nghe thấy thì vô cùng cao hứng, bây giờ mới công bằng chứ. Nếu vậy thì sau này ai nhìn vào Rafael cũng biết y là người của hắn, nam nhân ưu tú như thế là người của hắn, ngẫm lại là thấy sướиɠ rơn。

Rafael nhìn dáng vẻ hưng phấn của Diệp Quân, lo lắng hắn không thể nghỉ ngơi thật tốt bèn đem hắn kéo xuống vùi vào lòng, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi,”

Nhưng Diệp Quân lại hưng phấn không ngủ được, thân là nam nhân, trời sinh có bản năng đánh lên dấu vết lên người của mình để tuyên cáo với thế giới. Hắn bây giờ cũng dấu hiệu Rafael, y là của hắn, người nào cũng không thể lấy đi.

Rafael nhận ra Omega trong ngực đang xoay đến xoay đi, cuối cùng khó nhịn ngăn lại cơ thể hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Em bắn mật dịch lên anh nhiều như vậy, trên người không có hương vị của em mới là lạ đó.”

Diệp Quân cuối cùng dịu lại, cả người đỏ như trứng tôm chín im lặng làm tổ trong ngực Rafael

Rafael, anh cái tên hỗn đản này!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Diệp Tử động dục kỳ rốt cục qua xong rồi, tác giả trung tiết cũng hoàn toàn mất sạch vậy, ở trong này lâu chủ hướng sáng tạo ABO thế giới quan em gái nhóm chào, cảm tạ các ngươi cho lâu chủ tốt như vậy một cái đôn thịt nồi, ha ha ha.