Chương 6

Tâm trạng của Mẫn Trì cả đêm cũng không quá vui vẻ, cũng không phải bởi vì bữa cơm thân thiết kia, mà là bởi vì Phó Bách Khải.

Từ trước đến nay anh đều không muốn tùy ý suy đoán sinh hoạt cá nhân của người khác, anh không có ham muốn nhìn trộm mấy thứ này, nhưng đối phương lại là người mình vừa ý đã lâu, những việc này khiến anh đặc biệt để ý.

Omega ngày đó tới công ty tìm anh ta, theo anh thấy thì hai người cũng đã ở chung, không thể không có bất kì quan hệ gì, ít nhất cũng là người yêu, đến nỗi dáng vẻ ở cửa công ty ngày hôm đó, có lẽ chỉ là xảy ra mâu thuẫn. Mà còn Omega xinh đẹp kia…

Vốn còn giữ thái độ nghi ngờ, nghĩ quan hệ giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng lúc Omega kia nghe điện thoại ở bãi đỗ xe, người bên kia rất có thể là Phó Bách Khải. Sao có thể chỉ là quan hệ bạn bè bình thường chứ.

Mẫn Trì bực bội đi vào phòng tắm, bây giờ tình cảm của anh dành cho Phó Bách Khải càng thêm phức tạp. Mặc dù trong lòng thích, nhưng cũng thật sự không cách nào chấp nhận được anh ta sẽ làm ra loại chuyện này.

Loại chuyện này nếu đặt trên người của người khác, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng nếu như không phải hợp tác riêng gì thì anh sẽ không tiếp tục giao tiếp với loại người có đạo đức cá nhân quá kém, nhưng việc này đặt lên trên người Phó Bách Khải, trong lòng mình lại sinh ra cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Anh cảm thấy buồn cười vì cảm giác này, mình và anh ta không hề có quan hệ gì, việc riêng của người khác phải khiến mình quan tâm

Cảm xúc lẫn lộn như vậy vẫn luôn tiếp diễn đến sáng ngày hôm sau.

Lúc Phó Bách Khải đến gần mình, mùi tin tức tố vị hoa cúc trên người anh ta ít đến đáng thương, thay thế bằng một mùi khác đến từ Omega ở bãi đỗ xe. Biểu cảm căng thẳng của Mẫn Trì sắp rạn nứt.

Anh biết trên thế giới không có người hoàn toàn hoàn mỹ, mình cũng không thể yêu cầu việc riêng của người khác, nhưng có lẽ là do từ nhỏ ở trong trường học đã được tiếp thu giáo dục khác với người khác nên vấn đề liên quan đến đạo đức cá nhân chính là điểm mấu chốt của anh.

Anh nhẫn nhịn không để cảm xúc cá nhân liên lụy đến việc công, sau khi kết thúc hội nghị thì lập tức rời khỏi, nghe thấy Phó Bách Khải ở sau lưng gọi mình nhưng cũng không phản ứng.

Trong khoảng thời gian này, trong công ty bận rộn lấy hạng mục đến giai đoạn cuối, mấy đồng nghiệp cùng nhau làm kế hoạch với Phó Bách Khải đi ra ngoài uống rượu.

Hôm nay tâm trạng anh ta không tốt lắm, đủ chuyện chồng chất lên nhau khiến trong lòng anh ta khó chịu, nên đồng ý cùng đi uống chút rượu để thư giãn. Ngày mai nghỉ phép, mọi người hiếm khi được thả lỏng một lần, sau khi uống xong cũng đã sắp 12 giờ. Vốn muốn tới nhà Bạch Trinh nhưng trễ như vậy sợ người ta đã ngủ nên đành phải về nhà.

Uống hơi nhiều nên đi đường cũng lung lay, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.

Miễn cưỡng về đến nhà, bên trong tắt đèn, Phó Bách Khải chỉ cảm thấy trong lòng càng bực bội hơn, tùy ý thay giày, cởϊ áσ khoác ném lên trên sô pha. Anh ta lập tức đi đến phòng sách, sau khi kết hôn với Phương Phùng Chí thì anh ta luôn ngủ ở trong này. Anh ta chuẩn bị đi vào phòng tắm để tắm rửa một cái, nào ngờ đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng lên.

Gặp Phương Phùng Chí đi tới đây: “Bách Khải? Anh uống rượu sao?”

Đôi mắt Phó Bách Khải chuyển động sáng ngời một cách kỳ lạ, anh ta nhìn Phương Phùng Chí. Trong phòng toàn là tin tức tố của Omega này, không phải kỳ động dục của cậu đã qua rồi sao. Anh ta nhìn tuyến thể của người đàn ông, chỗ đó không có gì hết, trơn bóng lộ ra bên ngoài, nhìn đến mức anh ta ngứa răng.

“Con mẹ nó.” Anh ra mắng ra tiếng: “Cậu mẹ nó lại không dán miếng ức chế.”

Phương Phùng Chí sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe được người chồng Alpha chửi tục. Trong lòng sợ hãi không nói nên lời: “Em tưởng đêm nay anh sẽ không về…”

Cậu tưởng trễ như vậy nên chắc là Phó Bách Khải sẽ không về, mới lặng lẽ xé miếng dán ức chế xuống. Lúc nào cũng dán món đồ này thì sẽ rất khó chịu.

___

Moè: Đợi ngày đổi công, vả mặt tra công 🥹