" ui da, xin lỗi xin lỗi!"
Lưu Kỳ Nhiên không kịp nhìn vội vàng xin lỗi.
Dương Triết bị tông cũng có chút choáng váng, nhưng nghe giọng nữ nhẹ nhàng xin lỗi với mình cũng không có giận, cậu ngẩng đầu lên nhìn.
" không sao, tôi cũng đang vội với không kịp thắng lại"
Wow, một mỹ nhân nga, cơ mà....
" a!!"
Cậu hô lên ngồi xổm nhìn cái hộp đang nằm chỏng chơ trên đất, đặc biệt thê lương.
Lưu Kỳ Nhiên cũng không dám nhìn thẳng, có chút luống cuống tay chân, không biết làm sao.
" a Triết"
Dương Triết nghe tiếng gọi phía trước thì nước mắt lưng tròng ngẩng lên tìm anh.
" làm sao vậy..."
Lưu Kỳ Trạch nhìn thảm trạng của cái hộp cũng không nói được nữa.
" anh hai!"
Lưu Kỳ Nhiên cũng giật mình nhìn nam nhân cao lớn mặc quân phục xanh lá đang đi tới.
" Nhiên Nhiên, sao em cũng ở đây?"
Lưu Kỳ Trạch kinh ngạc nhìn em gái mình đang luống cuống ở bên cạnh cá nhỏ.
Dương Triết đang mếu máo cũng ngơ ngác nhìn hai anh em họ.
" anh hai, đây là?"
Lưu Kỳ Nhiên hết nhìn anh hai rồi lại nhìn người đang ngồi dưới đất.
Lưu Kỳ Trạch đỡ Dương Triết đứng lên sẳn tiện mang cái hộp bánh kem đã nát bỏ vào trong thùng rác công cộng phía góc đường.
" bánh..."
Dương Triết đau lòng nhìn cái bánh.
" hư rồi, chúng ta lại đi mua cái khác"
Lưu Kỳ Trạch dỗ cậu.
" bánh cho ông bà nội, em đặt làm riêng mà..."
Bởi vì muốn tạo ấn tượng tốt cho người nhà chồng mà cậu đã chuẩn bị bánh kem, rồi cả quà kỷ niệm gữi từ Bạch Dương tinh, Lưu Kỳ Trạch mới nãy chính là đi lấy đồ cho cậu, không ngờ chỉ mới rời đi chút thôi đã có chuyện.
" không có bánh kem cũng được"
Lưu Kỳ Trạch bất đắc dĩ, từ lúc hai người xác định quan hệ, thiếu niên hùng hổ doạ người trước đó giống như đổi mới, trở thành con cá nhỏ thích cùng anh làm nũng, đôi mắt to tròn ngập nước kia đầy đủ ủy khuất nhìn anh, chẳng khác gì em trai và ba ba mỗi khi tú ân ái cùng em rể với cha, giờ anh mới hiểu sao họ có thể chiều chuộng đối phương được như vậy, giờ tới lượt anh.1
Lưu Kỳ Nhiên nhìn anh hai đang dỗ dành người kia mà cười trộm, xem, tới rồi này.
Anh dâu này cũng được đó, mới đầu gặp cô còn tưởng beta, bởi vì omega nên là nhỏ nhắn đi, nhưng nhìn kỹ mới thấy nét đặc trưng của omega nơi anh dâu, nhất là khi đối diện với anh hai, cơ mà anh hai ở trong trường quân đội làm sao quen được omega?
Ý!!!
Anh dâu cũng mặc quân phục này?
" em gái, sao em ở đây?"
Lưu Kỳ Trạch lên tiếng cắt ngang suy nghĩ cùng cái nhìn xăm soi của em gái với cá nhỏ.
" không phải em đi mua quà cho ông bà nội sao, là em hấp tấp đυ.ng vào anh dâu"
Chữ anh dâu có chút nhấn mạnh của cô khiến Dương Triết có chút xấu hổ, may mắn làn da bánh mật nhìn không thấy sắc đỏ, nhưng đôi mắt to lại có chút né tránh nhìn đông nhìn tây bán đứng vẻ bình tĩnh trên mặt cậu.
Lưu Kỳ Trạch nhìn vẻ lém lĩnh của em gái mà bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cô như lúc nhỏ.
" đây là em gái anh, Lưu Kỳ Nhiên, anh dâu em, Dương Triết"
Lưu Kỳ Trạch giới thiệu hai người với nhau.
" anh dâu, anh có thể gọi em là Nhiên Nhiên, chuyện cái bánh em xin lỗi, nhưng chúng ta có thể về Lưu gia làm cái bánh khác, tự làm mới có ý nghĩa đúng hay không?"
Lưu Kỳ Nhiên kéo tay cậu nháy mắt.
Dương Triết có chút đối phó không được đơ đơ ra gật gật đầu.
" được rồi, chúng ta về thôi, ở nhà có nguyên liệu cho em làm bánh, bưu phẩm anh đã lấy được rồi"
Lưu Kỳ Trạch giải cứu con cá nhỏ của mình ra, nắm tay cả hai đi ra xe.
Lưu Kỳ Nhiên tự lái xe đến nên cô lái xe của mình về, hai xe nối đuôi nhau trở về Lưu gia.
Đại trạch Lưu gia.
Trong đại sảnh Lưu gia đang ngồi sáu người, ba omega và ba alpha ngồi quay quanh lật xem ảnh chụp của ông bà Lưu vừa đi du lịch ở Thiên Hải tinh.
Sau đó không biết là ai bắt đầu trước, ảnh cưới của mấy đời Lưu gia đều bị mang ra, vừa xem vừa tán gẫu vui vẻ.
Lưu gia rất lâu chưa có tụ cùng một chỗ, sẳn dịp kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng Lưu đại tướng mà cả nhà quyết định hợp lại cùng nhau ăn bữa cơm.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng xe khiến đám người chú ý.
" xem ai về đây nào?'
Giang Kỳ hí hửng đứng dậy chạy ra.
Lưu Kỳ Dương cũng muốn tham gia náo nhiệt nhưng bị Thụy Minh Hiên níu lại, cậu đã gần sinh rồi, bụng đã rất lớn, nếu không phải hôm nay đặc biệt thì có khi lúc này đang ở bệnh viện chờ sinh rồi, bây giờ còn muốn náo cái gì nhiệt.
Giang Kỳ vừa chạy ra đã thấy một omega lạ hoắc đang đứng sau lưng con trai lớn líu ríu cái gì mà cẩn thận hàng dễ vỡ.
" Mao Mao?"
Lưu Kỳ Trạch đang lúi cúi chưa kịp chui ra khỏi ghế sau, tới lúc chui ra được đã thấy ba ba dùng ánh mắt tò mò đầy hứng thú cùng cá nhỏ bốn mắt nhìn nhau, người sau chỉ có thể chịu đựng người trước đánh giá, toàn thân cứng đờ như con cá phơi khô.
" ba ba"
Anh nắm tay cá nhỏ kéo đi vào, Dương Triết vừa nghe Mao Mao hai chữ đã biết là người trong nhà gọi chồng mình, nhưng nghe anh gọi ba ba tự nhiên cậu có chút muốn chạy.
" con trai, trong học viện quân đội có omega?"
Giang Kỳ cười như mèo trộm được mỡ nhìn anh.
" em ấy có chút bốc đồng"
Lưu Kỳ Trạch có chút đỡ không được ba ba trêu chọc, vừa kéo cá nhỏ vừa che chở cậu đi vào, đối với em gái ở một bên xem náo nhiệt mà bó tay, người một nhà cái gì không giống, giống nhất là thích nhất trêu chọc dâu rễ, Thụy Minh Hiên bị cha ghim từ bé cũng khổ không thể tả, cá nhỏ sợ cũng không thoát khỏi, may mắn em ấy là omega, trêu chọc chút thôi chứ không có như con rễ kia, sau này Nhiên Nhiên có chồng sợ còn ác liệt hơn.1
" con làm gì vậy, ba ba thích con dâu bốc đồng, nào nào, cùng ba ba đi vào"
Giang Kỳ trừng con trai, đẩy anh ra nắm tay Dương Triết kéo đi.
Lưu Kỳ Trạch đối với ba ba không có biện pháp, đầy phải trơ mắt nhìn cá nhỏ ánh mắt tội nghiệp nhìn mình bị ba ba lôi đi, bản thân chỉ có thể ở phía sau cho cậu một cái nhìn an ủi.1
Rất nhanh Dương Triết đã bị kéo vào đại sảnh, nhìn một phòng đầy người mà cậu cảm thấy da đầu tê dại.
Cứu em Kỳ Trạch, hu hu!!!!
Lưu Kỳ Trạch cuối cùng cũng nhìn không được, tiến lên nhẹ nhàng giải cứu cá nhỏ của anh khỏi ba ba nhà mình, bất đắc dĩ nhìn một nhà đầy bát quái, có chút khó đỡ.
Bỗng lúc này một tiếng kêu rên giống như tiếng trời cứu lại Dương Triết sắp bị tử hình.
" bé cưng, em sao vậy?"
Thụy Minh Hiên luôn ngồi bên cạnh Lưu Kỳ Dương phản ứng nhanh nhất, anh giống cậu xoa bụng cao cao lo lắng hỏi.
"... em... đau quá..."
Lưu Kỳ Dương cắn môi, mặt trắng bệch nhìn anh.
" mau lên, đưa nó đến bệnh viện"
Cả đám người còn đang hóng hớt vội vàng đưa Lưu Kỳ Dương đến bệnh viện.
Cả đại trạch vắng teo.
Dương Triết ngồi trên xe có chút thở phào nhẹ nhõm, Lưu Kỳ Trạch cũng buồn cười, đưa tay sờ má cậu an ủi.
Đứa nhỏ đến quá đúng lúc, cứu được bác dâu của nó.
Cho tới lúc Lưu Kỳ Dương thuận lợi sinh ra một bé omega có chim rồi thì cũng chẳng ai nhớ tới cháu dâu lớn của Lưu gia nữa.
Dù vậy, niềm vui lớn cũng là không buông tha ai.
Cuộc đời mỗi người nên trải qua một lần ra mắt nhà chồng nhà vợ cho biết cảm giác muốn ôm con người ta đi là khổ sở cỡ nào.
Hạnh phúc có đôi khi nên đánh đổi thật nhiều để có được sự bền lâu viên mãn.
..............