Chương 123: Anh muốn ăn thịt (h) - ĐÃ XẢY RA CHUYỆN

Lưu Thiếu Nghiêm vác vợ nhỏ lên vai mở cửa xe đi vào.

" vợ yêu, anh muốn ăn thịt"

Giang Kỳ bị anh hai ba cái lột sạch trơn bóng loáng nằm trên nệm giường, cả phần ghế sau xe đã bị mở rộng thành một cái giường, tuy không lớn nhưng đủ cho anh hành sự.

" ưʍ... "

Giang Kỳ nhũn cả người bị anh hôn lấy hôn để, hết gặm rồi cắn, hết nhào rồi nặn, chẳng mấy chóc đã động tình, đỏ ửng cả người chẳng khác gì con tôm luộc.

" mùi thịt thơm quá"

Vị sườn nướng trong miệng cậu bị anh cuốn lấy hết, giống như bản thân đang ăn thịt, còn chép miệng trêu cậu.

" ha... anh xấu... ưʍ..."

Cậu cong cả người thừa nhận anh xoa nắn mấy điểm mẫn cảm, miệng nhỏ bị anh ra vào ướt sũng nhỏ giọt xuống nệm ghế.

" thật nhiều nước sốt"

Nghiêm đại tá càng già càng dẽo dai, lật người cậu lại bắt đầu l.iếm l.áp miệng nhỏ bên dưới, tay lớn vẫn không quên an ủi noãn ngọc xinh xắn phía trước, chơi đùa hai viên bảo châu tuyệt đẹp.

" ưʍ... a... ha..."

Giang Kỳ chỉ còn biết bị động nằm yên chịu anh yêu thương, mông nhổm cao, ngực lại cạ sát xuống nệm ghế không quá mềm mại, lại mang theo một sự kí©ɧ ŧìиɧ khó mà nói được.

" ưʍ... á... "

Lưu Thiếu Nghiêm nâng eo cậu đâm vào, tư thế đằng sau giúp anh vào tận trong cùng, cảm giác được bao bọc ấm áp đến mức anh thở nhẹ ra.

" thích không vật nhỏ, em mãi là vật nhỏ của anh"

Anh thủ thỉ bên tai cậu, dưới thân lại không chút nào ngừng lại đâm chọt, mật ngọt văng tứ tưng, mùi tin tức tố của cậu bị anh kéo ra, quyện cùng một chỗ, kí©ɧ ŧìиɧ đến nóng bức cả không gian bên trong xe.

" ưʍ.... ha... ha..."

Giang Kỳ bị anh đυ.ng đến nói không ra lời, mở miệng ra lại chỉ có thể rêи ɾỉ vài tiếng khó nhịn, nhọt nị mị nhân.

...

" Lưu Kỳ Trạch, cậu ra đây chút được không?"

Lệ Mẫn Chi đối với cậu vẫy tay, không hề nhìn đến Lưu Kỳ Dương đang đứng bên cạnh.

" nói ở đây luôn đi"

Lưu Kỳ Trạch không muốn đi cùng cô ta, cậu có quen biết gì cô ta đâu.

Lưu Kỳ Dương cũng không biết, cậu chỉ cảm thấy người này có địch ý với cậu, lại nhớ không được cậu có quen học tỷ này không.

Nếu Lệ Mẫn Chi mà biết cô hoàn toàn không được người nhớ đến thì chắc sẽ tức điên lên mất.

" tôi có chuyện khó nói, sẽ không chiếm dụng thời gian của cậu lâu đâu"

Lệ Mẫn Chi không nghĩ cậu trực tiếp như vậy, cô cười khó xử nói.

" anh đi đi, em tự về được"

Lưu Kỳ Dương đẩy đẩy anh trai mình.

" em không được đi lung tung đâu đó, cha sẽ phạt anh đó"

Lưu Kỳ Trạch thật lòng không muốn đi quay đầu dặn dò cậu.

" em không đi lung tung đâu"

Lưu Kỳ Dương gật đầu, nhìn anh trai đi theo học tỷ vào thang máy mà hơi nghiêng đầu, rồi cũng tiếp tục đi về phòng mình.

...

" ủa Minh Hiên, tôi mới thấy Mẫn Chi đi cùng một người, rất giống vợ cậu đó"

Giang Bân đẩy đẩy vai Thụy Minh Hiên.

" cậu nói Lệ Mẫn Chi?"

Thụy Minh Hiên nhíu mày nhìn hắn.

" đúng vậy, nhưng tôi không nhìn rõ người kia lắm, cỡ mà giờ nghĩ lại người kia cũng khá cao, cao hơn Lệ Mẫn Chi cả một cái đầu, nhưng lại rất giống vợ cậu"

Giang Bân cứ một vợ hai vợ mà nói với Thụy Minh Hiên.

Lưu Kỳ Trạch sao?

Nhưng mà không phải cậu ta luôn đi cùng bé cưng sao?

Bỗng dưng Thụy Minh Hiên có linh cảm chẳng lành, cậu chạy thẳng vào trong thang máy.

" cậu giúp tôi đi tìm Lưu Kỳ Trạch, chính là cái người đi cùng Lệ Mẫn Chi, mang cậu ta trở lại"

Thụy Minh Hiên vừa bấm số thang máy vừa nói với Giang Bân đang ngơ ngác đứng ở đó.

" ơ..."

Giang Bân chẳng hiểu gì nhìn cửa thang máy đóng lại, dù vậy hắn vẫn quay đầu đi tìm Lưu Kỳ Trạch mà Thụy Minh Hiên đã nói.

Lưu Kỳ Trạch, Lưu Kỳ Dương, thì ra là anh em, cơ mà lại là song sinh đi, giống nhau thế cơ mà, mà sao Thụy Minh Hiên chắc chắn đó là Lưu Kỳ Trạch mà không phải Lưu Kỳ Dương, thôi kệ, tìm trước tính sau.

Thụy Minh Hiên một đường đi lên tầng 10.

Ting.

Thang máy mở ra, Thụy Minh Hiên tìm một chút số phòng rồi chạy tới.

" bé Miêu, bé Miêu, em có trong đó không?"

Thụy Minh Hiên vừa bấm chuông vừa gọi.

Bên trong phòng, Lưu Kỳ Dương ngã ngồi trên sàn dựa vào tường, cả người nóng đến phát sợ, thiếu điều muốn đốt cháy cậu thành tro mới thôi.

Bên cạnh nằm hai đống, à không hai nam alpha đã phân hoá.

Mấy phút trước, sau khi Lưu Kỳ Trạch bị gọn đi, cậu một mình trở lại phòng, cậu vừa mở cửa đã thấy cửa phòng đối diện mở ra, hai nam alpha xông tới chỗ cậu, không để cậu kịp phản ứng đã bịt miệng cậu bằng một cái khăn, cậu vừa hít một cái đã thấy đầu choáng mắt hoa, cả người mềm nhũn, hai tên này lại cứ thế đẩy cậu vào phòng mình, đóng cửa lại.

Lưu Kỳ Dương ngã xuống đất cố gắng lắc đầu muốn xua đi cảm giác choáng váng, nhưng cơ thể cậu nhanh chóng nóng lên, nơi tư mật cũng tiết ra d.ịch nhờn ẩm ướt bất kham, lý trí nói cho cậu biết cậu bị kí©h thí©ɧ kỳ phân hoá.

Cái khăn mà hai tên kia dùng để bịt miệng cậu có thuốc kí©h thí©ɧ kỳ phân hoá, đây vốn là thuốc không được lưu hành rộng rãi, chỉ trừ khi trong nhà có người cần kí©h thí©ɧ phân hoá mới đi tới bệnh viện đăng ký, sau khi thông qua kiểm tra xác định đúng sự thật mới được nhận thuốc, mà thuốc này là do bệnh viện đưa tới nhà.

Tình huống cần dùng thuốc kí©h thí©ɧ phân hoá hầu hết là dùng cho omega, trách trường hợp omega phân hoá không đúng lúc, dễ dẫn đến sai lầm không nên có, nhưng thuốc này sau khi dùng omega đều yêu cầu đã xác định bạn đời mới được dùng, vì nó giống như thuốc kích d.ục, dược tính rất mạnh, cần có alpha ở bên cạnh tiến hành làm t.ình để điều hoà, nếu không sẽ nóng đến hỏng đầu, có khi sẽ gây ra tử vong, nhẹ hơn omega sẽ bị chứng rối loạn tin tức tố, sống không bằng chết.

Lưu Kỳ Dương không ngờ lại có người dám mang thuốc này ra ngoài, còn dùng nó để kí©h thí©ɧ cậu, mục đích của họ là gì không cần nghĩ cũng biết.

Đây rõ ràng là một âm mưu, âm mưu trắng trợn, bọn họ đã lên kế hoạch sẳn, chỉ đợi thời cơ đến là ra tay, mà anh trai cậu không có ở bên cạnh lại chính là cơ hội tốt nhất, còn đẩy cậu vào phòng mình, nếu chuyện thành, thì giống như cậu mời gọi bọn họ vào phòng, thật là xảo, tính toán chu toàn như vậy, cậu nếu không có mười cái miệng chắc cũng cãi không lại, chưa nói gạo đã thành cơm, nói gì cũng đã muộn.

" ngươi... a!!!"

Bộp..

Hai âm thanh cùng lúc vang lên.

Hai alpha kia trực tiếp nằm bẹp trên đất.

Lưu Kỳ Dương chịu đựng nóng bức trong người, nơi hạ thân đã ướt đẫm, cậu biết bản thân thật sự phân hoá thành omega, mùi đào mật nồng đậm không ngừng toả ra, căn phòng kín mít tràn ngập mùi hương thơm ngọt của cậu.

" cậu không muốn chịu khổ thì để chúng tôi giúp cậu"

Nhậm Gia Vỹ nằm bẹp trên sàn kích động nói, hắn rất muốn nhào tới chỗ cậu, khổ nổi uy áp đè lên người quá mạnh, hắn vốn nghe nói đến chuyện này, không nghĩ lúc này rồi mà cậu còn có thể phóng thích nó ra.

Lưu Kỳ Dương cắn chặt răng không nói tiếng nào, cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại của mình gọi cho Thụy Minh Hiên.

Đúng lúc này âm thanh bấm chuông cùng tiếng đập cửa vang lên, còn có giọng nói gấp gáp của Thụy Minh Hiên, giống như tiếng trời đối với Lưu Kỳ Dương.

Lưu Kỳ Dương cố gắng vực dậy thân thể mềm nhũn của mình, mấy lần trượt xuống mới đứng dậy nổi, cậu rất sợ nếu cậu không nhanh anh sẽ đi mất, cậu biết cậu sắp chịu không nổi rồi, chỉ cần cậu ngất đi, tất cả sẽ hết.