Chương 117: Bao giờ em trai sẽ động động? (H)

Từ thời điểm vụ nổ kinh thiên kia xảy ra đến nay đã một tháng, đế quốc trong thời gian đó đều không hề mở ra vòng phòng hộ, không khí bên trên vòng phòng hộ ô nhiễm khá nặng, gió mang cát bụi tràn ra khắp bầu trời đế quốc, từ vệ tinh nhìn xuống sẽ trông thấy một làn sương mờ ảo lơ lửng trên không trung.

Nơi trung tâm vụ nổ đã tan bớt đi, có thể nhìn thấy một cái lỗ tròn sâu hun hút, xung quanh lằn đầy những đường nứt chằn chịt như mạng nhện, trong đến là kinh tâm động phách.

Đế quốc đã phái người xem xét khu vực đó, lại vô tình phát hiện một việc không ngờ.

Nước trong sông ngầm đang chảy vào nơi đó, ngày một nhiều hơn.

Mà nước sông ngầm bên dưới mặt đất tinh cầu cũng đang rút đi, giống như nó đã có nơi cất chứa, cứ đổ dồn về nơi đó, theo tính toán của đế quốc, có lẽ một thời gian nữa nơi đó sẽ đầy nước, trở thành cái hồ đầu tiên của tinh cầu Hoa Hạ.

Còn về việc sông ngầm có thể cạn hay không thì qua quan sát, nước sông chỉ ít đi chứ không hề có dấu hiệu khô cạn, việc này cũng khiến các nhà địa chất đau đầu không thôi, họ thật sự không hiểu nước trong sông ngầm là từ đâu ra, nhưng các nhà khí tượng lại cho ra một phát ngôn mới, có khi khí hậu của tinh cầu Hoa Hạ sẽ thay đổi trong thời gian tiếp theo.

Theo nguyên lý vòng đời của nước, từ khi đế quốc di cư đến Hoa Hạ thì nơi này không hề có mưa, các nhà khí tượng cho rằng việc này là do tinh cầu không hề ao hồ trên bề mặt tinh cầu, nên bầu trời đế quốc chưa từng có mây, nhưng một thời gian sau chắc là sẽ có, như vậy, đến lúc đó đế quốc sẽ tiến tới một thời kỳ biến đổi khí hậu, việc này sẽ diễn biến như thế nào còn phải tiếp tục đợi xem, dù sao cái hồ nước kia rộng đến trăm cây số, đứng bên bờ bên này cũng không thấy bờ bên kia, đợi nước trong hồ tràn đầy, sợ rằng sẽ là một bước ngoặc mới của đế quốc, của tinh cầu Hoa Hạ, có lẽ tương lai chúng ta sẽ nhìn thấy một địa cầu thứ hai cũng nên.

Đế quốc đang tiếp tục quỹ đạo cuộc sống vốn có, người đi làm thì nên đi làm, người đi học thì vẫn nên đi học, lại nói, Giang Kỳ đã mang thai đứa nhỏ thứ ba được ba tháng, bụng cũng bắt đầu nổi lên, trong Lưu gia lại nổi lên một hoạt động nho nhỏ vào ban đêm.

" ba ba, bao giờ em trai sẽ động động, bà nội nói em trai sẽ động nga"

Kỳ Trạch ngồi bên sườn hông của Giang Kỳ nhìn chằm chằm cái bụng của ba nó mà ngây thơ hỏi, tay nhỏ nhé rờ rờ một chút.

" sao không phải là em gái chứ, Mao Mao không thích em gái sao, em gái giống như a Ninh nhà chú Duyệt ấy"

Giang Kỳ nhướng mày vặn ngược lại nó, cậu muốn một bé gái cơ, khổ nổi cái thai này cũng kín mít như vậy, không sao kiểm tra được giới tính, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng của một bé con đang thành hình, bác sĩ nói có lẽ thêm một thời gian nữa có thể nhìn được sơ sơ.

Lưu Kỳ Trạch bị cậu hỏi ngược cũng ngơ ra một lúc lâu, mặt nhăn như trái khổ qua, nó chẳng biết phải trả lời ba ba thế nào nữa.

Cái này phải nói là vì trong nhà chỉ có bé trai, ông bà nội lại suốt ngày gọi bé con trong bụng Giang Kỳ là bé trai, mà nói với nó cũng là kêu em trai, nên nó cũng thuận miệng mà gọi, còn việc trong bụng ba ba có bé gái hay không thì nó đâu có biết, đối với nó có em là được rồi, đều là em của nó hết, nó thích hết á.

" anh thật ngốc, ba ba, con thích em gái, có anh trai là đủ rồi"

Lưu Kỳ Dương mắng anh trai xong thì quay qua cười ngọt ngào với ba nó.

Từ sau sự cố kia bé Miêu lại trở nên hoạt bát hơn, nhưng chỉ là lúc ở trong nhà, còn ra ngoài hay ở trường bé cũng đều trầm mặt lãnh khóc như vậy.

" con thích hết"

Lưu Kỳ Trạch cười ngây ngô.

" ha ha, ba ba biết hai đứa sẽ thích em mà, lại đây ba ôm nào"

Giang Kỳ tét miệng cười, hai tay ôm hai đứa con vào ngực, hôn chụt chụt vài cái.

Hai đứa nhỏ nào dám lộn xộn, để mặt cho ba ba làm ướt nhẹt hai má trắng nõn của mình.

" được rồi nào, mau đi tắm rửa đi ngủ, để ba ba hai đứa nghĩ ngơi còn khoẻ mạnh sinh em trai em gái cho hai đứa"

Lưu phu nhân nắm tay hai đứa nhỏ kéo đi.

" ba ba, cha, hai người ngủ ngon"

Hai đứa nó vẩy tay với hai người, bé ngoan sẽ không dính cha, chúng nó là bé ngoan.

Lưu Thiếu Nghiêm hôn hai đứa một cái rồi để chúng đi theo bà nội lên lầu.

" em cũng muốn đi tắm"

Giang Kỳ mị mị mà nhìn anh.

Tim anh như hẫng một nhịp, rồi cũng không chống cự nổi mị lực của vật nhỏ, vác cả con đi lên lầu.

Hàn quản gia nhìn mà cười lắc đầu.

...

" anh nga, người ta chỉ muốn đi tắm thôi"

Giang Kỳ cười xấu xa nhìn bộ vị đáng xấu hổ của người nào đó đã sưng lên to lớn, còn ác ý lấy tay khuẩy một cái, nhìn nó bật đến bật đi mà buồn cười.1

Nghiêm đại tá nhìn vật nhỏ đáng giận cả người oánh nhuận nằm trong nước mà muốn nổi bão, còn dám trêu chọc anh.

Anh không nói tiếng nào nhảy vào bồn tắm khiến nước bắn tung toé lên đầy mặt cậu.

" a!!"

Giang Kỳ hô lên, muốn tránh thoát đi mà không được, cả người trơn bóng nằm trên người anh, cái mông tròn đè lên cự long đã thức tỉnh, bởi vì giẫy giụa mà chà sát vài cái khiến người nào đó rên lên quyến rũ.

" em còn muốn tắm không, hử?"

Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai khiến mặt mày cậu đỏ lựng.

" anh cứ chọt em như vậy sao mà tắm chứ, hay là, anh ra ngoài đợi đi"

Giang Kỳ vẫn không biết sông chết mà khıêυ khí©h anh, còn ấn mông vài cái.

" anh vẫn đang ở ngoài cơ mà, hay em muốn anh vào trong"1

Vừa nói anh vừa đưa tay banh cái miệng nhỏ mềm mại bên dưới của cậu ra, ngón tay cứng rắn hơi chà qua mép thịt, cảm nhận nơi đó chảy ra một ít mật ngọt mà cự long còn thêm chướng đau.

" ưʍ... anh xiên tạc ý của người ta"

Giang Kỳ cong cả người đưa tay đập cái bộp lên ngực anh, khổ nổi lực đạo không có, còn chọc anh càng thêm kích động, ngón tay vọt vào miệng nhỏ trơn ướt, chà sát khuấy đảo liên tục.

" ưʍ... a..."

Nhìn vật nhỏ động tình mà dạng chân ngồi trên eo anh, Nghiêm đại tá càng thêm kích động, ngón tay đã tăng thêm hai ngón ra vào như vũ bão, tấn công nội bích trơn mượt đến nước nôi dầm dề.

" ướt như vậy, còn dám đuổi anh"

Anh nghiêm túc sửa cậu, lại cho thêm một ngón vào u cốc mê người.

" ừm... a.... không đuổi... mau... cho vào đi... a!!..."

Giang Kỳ nói chưa hết câu đã mềm mại ngã trên ngực anh, cự long cứng nóng đã yên vị trong miệng nhỏ ướt sũng.

Lưu Thiếu Nghiêm thoải mái đến rêи ɾỉ hôn lên khoé môi mềm mại của cậu, từng chút một hôn mυ"ŧ như trân bảo quý giá, hai tay giữ eo cậu vững chắc nâng lên hạ xuống không ngừng.

" ưʍ... ha..."

Môi lưỡi bị bắt giam làm cho tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ bị giam cầm hầu hết trong khoang miệng ấm nóng, nghe vào tai lại càng thêm mê người, khiến cự long trong u cốc càng thêm chướng to, cứng rắn.

" ưʍ... to... ha... quá..."

Một xúc cảm đều dồn về nơi hạ thân căng đầy đến khó nhịn, vòng eo như rắn cũng chịu không nổi mà đong đưa theo, chọc cho Lưu Thiếu Nghiêm càng thêm kích động, tốc độ ra vào cùng ngày một tăng lên, xông phá tầng tầng mị thịt mềm mại, chạm vào cửa tử ©υиɠ đến tê rần.

" a!!.. đừng... ưʍ... bé con... a..."