Chương 5

Tề Tử tự tưởng mình là đàn ông da dày thịt béo đang không ngừng run rẩy.

Người trước mặt thấp hơn cậu, mười tám tuổi mà nhìn cũng như mười lăm tuổi, dáng người mảnh khảnh, yếu đuối, cao chưa đến 1 mét 7, quanh người trông giống như một thiên thần có vầng hào quang, không ngừng tỏa sáng khắp nơi, tỏa ra sức hấp dẫn, mùi hương dễ chịu của pheromone hương hoa cúc lan tỏa khắp nơi, khiến toàn thân người ngửi thấy vô cùng sảng khoái.

Thích Trà Mật chào hỏi cậu một chút rồi quay lại thu dọn đống đồ đạc của mình. Những gói hàng to nhỏ trong phòng khách đều là đồ đạc của cậu ta.

Tề Tử lùi lại một bước, bỏ vali và một túi lớn ở cửa, sắc mặt tái nhợt như nhìn thấy ma, cậu liền chạy như bay trở lại phòng đăng ký hỏi người phụ trách có thể đổi nơi ở kí túc xá được không.

Sau đó bị thẳng thừng từ chối…

Cậu hai mắt thất thần quay trở lại ký túc xá, đi đi lại lại trên hành lang, suy nghĩ một lúc lâu sau đó chuẩn bị tốt tinh thần mới bước trở lại ký túc xá số 666 của mình.

Cậu tự nghĩ thầm, dù sao trong sách không hề đề cập đến việc nhân vật chính làm bậy trong ký túc xá, cơ bản là toàn là play bên ngoài, chắc không ảnh hưởng gì đến cậu đâu.

"Tôi tên Tề Tử." Hành lý của cậu đơn giản ít đến đáng thương, thế nhưng khi đứng trong phòng khách lại không tìm được đường và nơi nào để để xuống.

Thích Trà Mật lại mỉm cười với cậu, nhưng vẻ mặt lại không mấy nhiệt tình.

Thích Trà Mật cảm thấy Tề Tử nhất định xuất thân rất nghèo khó, quần áo lẫn hành lý của cậu đều trông rẻ tiền như vậy. Cậu ta lập tức dán nhãn cho người ta là: Bạn cùng phòng này không đáng để kết bạn.

Tề Tử nhìn về phía căn phòng đối diện với hai phòng tắm, vì đến muộn nên cậu chỉ có thể lựa chọn nơi này. Sau khi cất đồ đạc đi, cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định ra ngoài giúp Thích Trà Mật sắp xếp đồ đạc.

Nếu cậu có mối quan hệ tốt với Thích Trà Mật, cậu có thể biết lịch trình của đối phương để tránh tiếp xúc với Alpha cấp S, phương pháp này càng thuận tiện hơn.

Tề Tử ôm một chiếc hộp nặng, thỉnh thoảng lén nhìn Thích Trà Mật, khó có thể tưởng tượng một thiếu niên đáng yêu như vậy lại có thể là một bạch liên trà xanh đầy mưu mô.

Đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, câu nói này có thể thông dụng ở mọi nơi.

Hai người bắt đầu cuộc sống đại học rất đơn giản. Bởi vì học khác chuyên ngành, thói quen và tính cách khác nhau nên dù ở cùng một kí túc nhưng cũng khó gặp nhau, nhiều nhất là đến buổi tối ở phòng khách trò chuyện.

Cha của Thích Trà Mật là một doanh nhân lớn, Thích Trà Mật từ nhỏ đã không thiếu tiền, những nơi cậu ta đến và những người cậu ta tiếp xúc đều thuộc tầng lớp thượng lưu.

Thích Trà Mật từ nhỏ đã ái mộ trúc mã của mình là Sở Tư Mã, đại hoàng tử Cô Hàn và nhị hoàng tử Cô Hạnh. Bốn người quen nhau từ khi còn nhỏ, có mối quan hệ tốt, ba vị ca ca không thân cũng chẳng quen vì để tranh giành lấy sự sủng ái của cậu ta còn đánh nhau.

Nhưng sau này, lúc chín tuổi, do khác biệt giới tính ABO rất xa nên bốn người này tách xa nhau. Hai vị hoàng tử bị trói buộc bởi kinh đô, trúc mã thì chuyển đến một hành tinh khác sinh sống, cho đến ngày hôm nay, Thích Trà Mật đã lâu không gặp bọn họ rồi.

Thứ bảy này, cuộc thi cơ giới thường niên trong khuôn viên trường sẽ khai mạc, hiếm khi hai người cùng đi ra ngoài hơn nữa còn không nói cho nhau biết sẽ làm gì.

Lúc Tề Tử đi ra ngoài, Thích Trà Mật còn đang trang điểm trong phòng ngủ, trong phòng lại cách âm, nên cậu không biết bọn họ sẽ đi cùng một chỗ.