Chương 3

Mọi thứ ở trường đại học này đều rất tốt, nhưng chỉ có một điều khiến Tề Tử không hài lòng, đó là trong trường có nhân vật chính là Thích Trà Mật và ba mãnh công của cậu ta.

Sau khi cậu xuyên qua, nội dung của cuốn sách khiêu da^ʍ trên mạng sẽ tự động được lưu lại trong đầu. Cậu không muốn đọc, nhưng những chữ trong cuốn sách cứ in sâu vào tâm trí, liên tục đập vào mắt cậu, đầu độc tâm hồn cậu.

Cuốn sách này kể về câu chuyện giữa tiểu thụ Thích Trà Mật dựa vào vầng hào quang của nhân vật chính và trà bạch điền để thu ba mãnh công vào trong tay, nhân tiện thu hút thêm được một lượng lớn fan hâm mộ cả nam lẫn nữ, cùng các câu chuyện liên quan đến việc bạch bạch bạch.

Trong sách không hề có Tề Tử, cậu chỉ tồn tại sau khi cậu xuyên qua.

Bây giờ là mùa xuân, cũng vừa khai giảng năm nhất.

Đường lớn trước cổng trường rợp bóng cây thạch trúc và anh đào. Những cánh hoa màu hồng bị gió thổi bay rơi xuống đường, trên vai các học sinh và trên các luống hoa, toàn cảnh trông vô cùng xinh đẹp.

Tề Tử kéo vali, mặc quần áo có hơi dày, trên cổ quấn ba vòng chiếc khăn màu nâu để che đi mùi pheromone yếu ớt của mình, không để cho người khác ngửi thấy.

Cậu cúi đầu đi theo tiền bối dẫn đường, hạ thấp tối đa sự hiện diện của mình.

Thân hình của cậu giống hệt như kiếp trước, cao 1 mét 75, từ nhỏ cậu đã luôn gặp rắc rối với vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình, cũng chính vì điều này mà trong thế giới ABO cậu không thể kết bạn thân với bất kỳ ai.

Cũng may bản thân cậu đã quen với việc cuộc sống cô độc, mỗi ngày đều ở nhà nghiên cứu cơ giáp, không có thời gian kết bạn giao lưu.

Đường lớn tràn ngập các loại pheromone, nồng nặc đến mức không thể ngửi được mùi thơm của hoa, mùi trong không khí không thể phân biệt được là thơm hay hôi, dù sao thì cũng trộn lẫn hàng trăm ngàn loại mùi bên trong.

"Học đệ kì phát tình của cậu đến rồi nên dùng thuốc ức chế sao? Tôi không thể ngửi được mùi pheromone của cậu."

Đàn anh đi phía trước, xách cho cậu một túi nhu yếu phẩm hàng ngày, vừa quay lại vừa ngửi rồi hỏi.

"Không, mùi pheromone của tôi rất nhạt."

Tề Tử cúi đầu đáp, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, nửa gương mặt phía dưới giấu trong khăn quàng cổ.

"Cậu thật không may, nếu không phải trên thanh thông tin ghi cậu là omega, tôi còn tưởng cậu là beta nữa đó. Nếu pheromone của omega yếu, cậu sẽ không thể mang thai được." Đàn anh than thở một câu.

Tề Tử vô số lần âm thầm hài lòng điểm này, cậu ngược lại cảm thấy rất tốt. Cậu là một thẳng nam chính hiệu đấy, sinh con cái mông ý! Cậu mới không muốn giống như hầu hết các omega khác ngày nào cũng ở nhà hết ăn rồi uống rồi sinh con đâu.

Miệng và mũi cậu được khăn quàng che lại, thỉnh thoảng có mùi hoa hồng nhàn nhạt xộc vào, mà chỉ có cậu mới ngửi được.

Người khác muốn ngửi thì phải đến gần, cách cậu khoảng nửa sải tay. Không giống như những Omega khác, chỉ cần trong vòng mười mét là có thể ngửi được.

Tề Tử kéo lại chiếc khăn, chắc chắn rằng nó vẫn được quấn thật chặt rồi mới hít một hơi thật sâu.

Mùi hương bay vào mũi rất thơm, cũng không phải mùi hoa hồng chính thống, để miêu tả thì có lẽ giống như hoa hồng ngâm trong nước mật ong, thơm ngọt ngào, lại có mùi nhẹ nhàng quyến rũ.

Người qua người lại đi xung quanh anh, Tề Tử không khỏi nghĩ đến báo cáo hồi cấp hai, thầm an ủi bản thân: Đừng lo lắng, Alpha cấp S rất khó gặp phải.

Đại học Liên Bang thứ nhất chiếm gần một nửa diện tích đất liền của tinh cầu ba, lớn đến mức đi mấy năm cũng không thể đi hết. Hơn nữa, trong trường chỉ có ba Alpha cấp S, cậu chỉ cần làm tốt vai trò một người qua đường, sau khi tốt nghiệp thậm chí có thể sẽ không gặp được nhóm nhân vật chính.